Chương 39: (Vô Đề)

Cố Diễn bước nhanh ra khỏi sân, do dự trong chớp mắt, vẫn là về Xuân Hòa Đường trước.

Qua một ngày nữa là lập đông, thời tiết này trời tối rất sớm, lúc này đã gần hoàng hôn, chờ trời tối lại đi cũng không sao.

Trong phòng dần dần tối tăm, Lục La nhẹ bước đi vào, thắp sáng một ngọn đèn nến, đề phòng tiểu thư đứng lên quá tối sẽ bị vấp chân, lại phát hiện tiểu thư giờ phút này đang mở to mắt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nàng hỏi: "Tiểu thư, người có muốn đứng dậy ngay bây giờ không?"

Mộc Tình Tiêu im lặng một lát, lại hỏi: "Vừa rồi có phải có người tới tìm ta hay không, là Cố Diễn sao?"

Khi đó đầu óc nàng đang mê man, ở trong phòng mơ hồ nghe được chút âm thanh, lại không thể phân biệt được..

"Là Cố công tử." Lục La hoàn toàn quên Cố Diễn từng phân phó nàng, không cần nói hắn tới, tiếp tục nói: "Công tử rất quan tâm tiểu thư, nô tỳ vừa nói chuyện đi Cảnh Minh Đường với hắn, lúc Cố công tử nghe được Sở vương, sắc mặt có chút không tốt."

Mộc Tình Tiêu nhíu mày, âm thầm cân nhắc trong lòng một hồi, nói: "Giúp ta mặc y phục vào đi, ta muốn đi tìm huynh ấy."

Lục La cầm lấy ngoại bào đặt trên kệ, vừa nói: "Tiểu thư không dùng bữa tối trước sao?"

"Không, ta không có khẩu vị." Mộc Tình Tiêu thờ ơ nói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong lòng nàng nghĩ ngợi điều gì đó, sau khi chỉnh trang cho mình xong thì trực tiếp ra khỏi viện.

Lúc này sắc trời đã gần tối đen, gió lạnh thấu xương, rừng trúc cách đó không xa xào xạc.

Mộc Tình Tiêu rẽ phải xuyên qua rừng trúc, vào Xuân Hòa Đường.

Niệm Cửu tình cờ ở trong viện, thấy nàng liền gọi: "Mộc tỷ tỷ."

"Cố Diễn đâu?" Nàng hỏi.

"Công tử ở trong phòng, người vừa mới vào, Mộc tỷ tỷ trực tiếp đi vào là được."

Mộc Tình Tiêu gập đầu, đi vào.

Trong nhà chỉ thắp đèn phòng trong cùng, có lẽ khi trời tối bên ngoài quên châm đèn, nàng vuốt ve bóng tối cẩn thận đi vào, không ngờ lại bắt gặp Cố Diễn đang thay y phục.

Hắn đưa lưng về phía nàng, áo còn chưa kịp mặc vào, tấm lưng rộng rãi, cường tráng có lực, dưới ánh đèn nến hơi vàng có thể thấy cả người trắng nõn không tì vết.

Mộc Tình Tiêu đang vô thức nhìn lên thì một giọng nói đột nhiên khiến nàng tỉnh lại.

"Sao nàng lại ở đây?" Cố Diễn quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt kinh ngạc.

"Vừa rồi huynh không phải cũng đi thăm ta sao, không cho huynh gặp thì tự mình tới đây." Mộc Tình Tiêu thấy sắc mặt hắn, bĩu môi nói, "Huynh cảm thấy ngoài ý muốn sao, như thế nào, không muốn ta tới đây?"

Trong tay Cố Diễn còn cầm y phục dạ hành, có chút chột dạ, giờ tiếp tục mặc cũng không được, giấu đi càng không xong, đang loay hoay không biết làm thế nào để vượt qua, thì nghe thấy lời đó, hắn giấu áo xoay người, đùa giỡn nói: "Ban đêm Mộc tiểu thư tự tiện xông vào phòng nam tử, chẳng lẽ ta không nên cảm thấy ngoài ý muốn sao?"

Mộc Tình Tiêu nhìn dáng vẻ của hắn như vậy, hơi nheo mắt lại, con ngươi trong bóng tối nhìn không rõ, một lúc lâu sau mới nói: "Cố công tử muốn ta làm sao bây giờ?"

Cố Diễn nhìn vào đáy mắt nàng, khẽ cười, tiện tay ném y phục dạ hành sang một bên, đi bộ về phía nàng.

Đi đến gần, hắn cúi đầu hỏi: "Buổi chiều làm sao vậy, cơ thể có còn khó chịu không?"

Mộc Tình Tiêu giơ tay duỗi ra ngón tay ngọc mảnh khảnh, điểm ở ngực hắn, sâu kín nói: "Chỉ là gặp phải một người khiến ta thấy ớn lạnh mà thôi, không có gì đáng ngại."

Cố Diễn nhíu mày: "Sở vương?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!