Chương 26: (Vô Đề)

Sau đó, mặt trời bắt đầu nghiêng về phía tây.

Tôi tớ Mộc phủ đã thu dọn đồ đạc xong, lập tức có thể khởi hành hồi phủ.

Người nhị phòng đột nhiên được thông báo rằng Nhị phu nhân quyết định muốn ở Hoa Lâm tự tiếp tục khổ tu mười ngày, không lưu lại bất cứ người hầu nào.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mọi người phản ứng khác nhau, lại không ảnh hưởng chút nào đến Mộc Tình Tiêu bên này.

Ngày đó Cố Diễn tự mình đi lên núi nên lúc trở về chỉ có thể ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Mộc Tình Tiêu.

Mộc Tình Tiêu không định chờ người nhị phòng cùng khởi hành, đoàn người lên đường trước.

Thanh Đại và Lục La thức thời không ngồi cùng tiểu thư giống như lúc đến, bọn họ xin hộ vệ đi theo Mộc gia hai con ngựa, một trái một phải cưỡi ngựa đi theo.

Hai người bọn họ không phải nha hoàn bình thường, ngồi cao còn oai vệ hơn cả hộ vệ.

Trong xe chỉ còn lại hai người, bên ngoài cũng chỉ có người nàng, Mộc Tình Tiêu cuối cùng cũng tìm được cơ hội thăm dò một phen, nàng nhìn về phía Cố Diễn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn.

"Đêm qua..."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Đêm qua..."

Hai người không hẹn mà cùng mở miệng rồi lại đồng thời trầm mặc.

Mộc Tình Tiêu vô thức nắm lấy cổ tay áo, tim đập nhanh không hiểu nổi, ra vẻ bình tĩnh nói: "Huynh nói trước đi, ta nhớ không rõ lắm, đặc biệt là... Thuốc của ta được giải như thế nào."

Nàng không dám nói cụ thể mình nhớ gì, dù sao nàng cũng không chắc chắn, nhưng nàng vẫn nói thêm một câu: "Ta cũng không phải hoàn toàn không nhớ rõ, huynh đừng cố nói dối ta."

"...... Sẽ không," Cố Diễn bật cười, khuôn mặt hắn thả lỏng một chút, hắn hồi tưởng lại chuyện đêm qua, tầm mắt không hiểu sao lại dừng lại trên cánh môi nàng, lại lập tức dời mắt, nói: "Thật xin lỗi, máu của ta có thể giải độc hoặc thuốc bình thường, cho nên mới như vậy."

Mộc Tình Tiêu ban đầu rất ngạc nhiên , nhưng sau đó lại khó hiểu: "Cái gì?"

"Nàng thật sự quên rồi sao?" Cố Diễn hơi nhướng mày.

"Không phải, ta vẫn nhớ rõ một chút, huynh nói chi tiết thêm đi." Mộc Tình Tiêu vội vàng nói.

Cố Diễn cũng không định che giấu chuyện mình đã làm, nói: "Ta hôn nàng, nàng còn nhớ không?"

"......" Sắc mặt Mộc Tình Tiêu hơi đỏ, yên lặng gật đầu.

Hóa ra đó không phải giấc mơ của nàng.

"Vậy ta một bên hôn nàng, một bên cho nàng hút máu, nàng còn nhớ không?"

Ánh mắt Mộc Tình Tiêu nhất thời mờ mịt.

Cố Diễn hiểu rõ, thì ra nàng chỉ nhớ hắn hôn nàng còn những thứ khác thì không nhớ rõ.

"Huynh nói huynh cho ta hút máu..." Giọng nói Mộc Tình Tiêu bỗng nhiên mềm mại xuống, "Vết thương kia ở đâu, có đau hay không, bệnh của huynh mới tốt, còn nữa, máu của huynh vì sao... Quả thực mới nghe lần đầu."

Nàng một hơi hỏi nhiều câu hỏi như vậy, Cố Diễn cũng không mất kiên nhẫn, mà bị sự quan tâm mềm mại của nàng đánh trúng trong mắt hiện lên vài phần ý cười, không nhịn được trêu chọc nàng: "Ở đầu lưỡi, nàng dùng sức quá, hiện tại vẫn còn đau."

"......"......" Khuôn mặt Mộc Tình Tiêu đỏ bừng, không biết nên áy náy hay tức giận, chỉ đành trừng mắt nhìn hắn.

Cố Diễn mỉm cười, lại đứng đắn nói: "Mẫu thân ta là người Miêu, lúc nhỏ ta từng được bà ấy mang đến Miêu Cương dưỡng dược, cụ thể như thế nào ta đã không nhớ rõ, sau đó máu của ta cứ như vậy, cho nên lúc trước tuy rằng bị độc làm mù mắt, qua tháng cũng có thể tự mình từ từ tốt lên, có giải dược tương ứng sẽ nhanh hơn rất nhiều."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!