Trong mấy ngày cầu phúc ở chùa vừa qua, công việc và nghỉ ngơi của đoàn người không khác gì tăng nhân trong chùa, ngày nào cũng nghỉ ngơi trước giờ Tuất*, dậy vào giờ Mão*.
*Giờ Tuất: 7-9h tối.
*Giờ Mão: 5-7h sáng.
Lúc Mộc Tình Tiêu đưa Cố Diễn trở về sương phòng đã là lúc hoàng hôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nhìn Cố Diễn rót đầy một chén canh thuốc mới yên tâm trở về nghỉ ngơi.
Cố Diễn so với người thường càng ghét thuốc đắng, trước mắt còn không có đường để ăn, càng cảm thấy bệnh này là phiền toái, cho nên chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sẽ thành thật dưỡng bệnh.
Sau khi Mộc Tình Tiêu rời đi, y dùng nước trà súc miệng để loại bỏ vị đắng rồi cởi y phục nằm xuống.
Ngoài dự liệu chính là đêm nay hắn cuối cùng cũng không mơ thấy giấc mơ như vậy nữa, bình yên hiếm thấy. Có lẽ do Cố Diễn sinh bệnh nên ngày hôm sau không có người gọi hắn dậy sớm, hắn nằm ngủ đến gần giờ Tỵ*, lúc tỉnh lại có cảm giác tinh thần thoải mái dễ chịu, bệnh đã vơi đi hơn phân nửa.
Có lẽ không hẳn là do trận phong hàn kia, nhưng giấc mơ tiên tri day dứt ấy mới là điểm mấu chốt cơ bản của vấn đề, hiện giờ hắn tìm được người rồi, người nọ còn khỏe mạnh, chỉ cần hắn một mực che chở, nàng tất nhiên sẽ không trải qua vận rủi như trong mơ, giấc mơ này coi như có thể giải quyết, bệnh tự nhiên cũng sẽ đi.
Gần trưa, gã sai vặt muốn đến phòng ăn mang cơm cho hắn nhưng bị hắn cự tuyệt.
Sau khi đợi ở nhà ăn từ rất sớm, quả nhiên Cố Diễn nhìn thấy bên cạnh Mộc Tình Tiêu dính hai người hắn không muốn nhìn thấy, ba người đang cùng nhau tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Mộc Tình Tiêu lãnh đạm, khi nhìn thấy Cố Diễn nàng khẽ nhíu mày thanh tú, ánh mắt Mộc Thi Lan thì sáng lên còn Tần Văn Sách vốn mang theo vài phần hăng hái, lúc này trong nháy mắt chuyển thành mây đen trải rộng.
Đến gần, Mộc Tình Tiêu nói: "Sao huynh lại ra ngoài?"
Giọng điệu nàng mang theo sự quan tâm, ánh mắt Cố Diễn dịu dàng nhìn nàng, nói: "Ta đã tốt hơn nhiều rồi vì vậy vội vàng muốn gặp nàng."
Mộc Tình Tiêu thấy sắc mặt của hắn đã tốt hơn rất nhiều, giọng nói cũng chỉ khàn khàn, trong lòng kinh ngạc với tốc độ khôi phục của hắn nhưng cũng yên tâm, ngay sau đó lại bởi vì một câu nói sau của hắn mà không khỏi ửng đỏ cả khuôn mặt, hơi nhếch khóe miệng, nói: "Nể mặt huynh quả thật tốt hơn nhiều, không so đo với huynh nữa."Buổi chiều, Nhị phu nhân gặp Mộc Thi Lan và Tần Văn Sách, lại biết được hai người đều không có tiến triển gì.
Chiều mai sẽ trở về phủ, bà không khỏi có chút buồn rầu.
Mộc Thi Lan thật sự không làm được việc, bà cũng có thể lý giải bởi hiện nay Mộc Tình Tiêu đã đề phòng người của nhị phòng chặt chẽ như vậy, về phần Cố Diễn, không phải ở trong phòng dưỡng bệnh mà chính là dính lấy Mộc Tình Tiêu, không hứng thú để ý tới người bên ngoài.
Hỏi không ra cái gì cũng coi như bình thường.
Chỉ là cháu trai của bà thấy hai người kia thân thiết như vậy cũng chỉ đứng nhìn.
Nhị phu nhân sao có thể không nhìn ra, lúc trước Tần Văn Sách tiếp cận Mộc Tình Tiêu là do bà chỉ dẫn nhưng hiện tại lại tự mình sa vào, vốn là chuyện làm cho bà vui mừng, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại không biết tranh thủ như vậy, còn nói với bà cái gì mà thuận theo tự nhiên, nghiễm nhiên một bộ muốn buông tha, quả thực tức giận.
Sau khi trở lại Mộc phủ, Mộc Tình Tiêu không qua lại với nhị phòng, nhị phòng cũng chẳng với tay tới.
Tối nay có thể là cơ hội cuối cùng.
Trong phòng không có người, bà lấy từ trong tay áo ra một cái hộp nhỏ, cẩn thận vuốt ve, vẻ mặt u ám.
Từ lần trước bà ở chỗ Mộc Minh Trạch biết hai đại nha hoàn bên cạnh Mộc Tình Tiêu thân thủ không đơn giản, Nhị phu nhân lập tức chọn hai hộ vệ thân thủ tốt nhất làm thân tín để thuận tiện làm việc, lần này cầu phúc cũng mang theo.
Mà hai đại nha hoàn của Mộc Tình Tiêu mặc dù theo nàng tới đây, nhưng không phải lúc nào cũng đi theo nàng, thường xuyên chỉ có một người, hoặc là không có cả hai.
Mặc dù không biết vì sao, nhưng rất thuận tiện cho bà làm việc.
Nhị phu nhân lúc này gọi hai hộ vệ tiến vào, giao cái hộp nhỏ trên tay cho bọn họ, phân phó nói: "Buổi chiều các ngươi canh giữ ở đây sau đó tìm cơ hội lẻn vào phòng đại tiểu thư, bỏ đồ trong hộp vào lư hương, đừng để người ta phát hiện, đặc biệt cẩn thận đại nha hoàn bên cạnh nàng, sau khi thành công thì ném cái hộp ra sau núi."
Hộ vệ có chút do dự, mặc dù bọn họ nghe lệnh chủ nhân, nhưng cũng không phải chuyện gì cũng dám làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!