Ao nhỏ bên cạnh sáng lấp lánh, gió nhẹ mang theo khí lạnh thổi qua, Mộc Tình Tiêu bỗng nhiên cảm thấy mặt có chút nóng.
Im lặng một lúc lâu, nàng dường như mới kịp phản ứng, khẽ nói: "Không phải công tử thấy nhàm chán sao, nói chuyện dễ nghe như vậy, chẳng qua cũng... Không phải không thể tính toán, nhưng ta không nhiều lời được như vậy, hay để ta đọc sách cho công tử, khẳng định trôi chảy hơn Niệm Cửu đọc nhiều."
Nói xong, nàng nắm lấy cổ tay Cố Diễn, chậm rãi đi về phía thư phòng, vừa hỏi hắn: "Công tử muốn nghe sách gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cứ đọc những gì tiểu thư thích." Cố Diễn cười nhạt nói.
"Vậy để ta đọc du ký cho công tử nghe."
Mộc Tình Tiêu đưa Cố Diễn đến thư phòng, xoay người đi đến giá sách tiện tay chọn bản du ký.
Rèm cuốn buông xuống, hoàng hôn ngoài cửa phủ khắp trời, tiếng đọc sách thong thả quanh quẩn trong căn phòng nhỏ này, giọng nói thiếu nữ ngọt ngào dễ nghe tựa như một dòng suối trên núi, dịu dàng chảy trong lòng.
Không đến một khắc đồng hồ, Mộc Tình Tiêu đã đọc xong một chương, cũng không cảm thấy phí sức, thư phòng an tĩnh, bọn họ lại cách nhau rất gần, không cần nàng phải đọc to.
Nàng lật sang bài tiếp theo định tiếp tục, vừa đọc lời mở đầu "Nhật ký Du Nhạn Doanh Sơn", Cố Diễn đột nhiên nói: "Bài này ta vừa đọc qua, lần này đổi lại là ta đọc cho tiểu thư nghe, tiểu thư so sánh xem ta còn nhớ rõ bao nhiêu, được không?"
Mộc Tình Tiêu vui vẻ đáp: "Được chứ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc lâu sau, Mộc Tình Tiêu ngạc nhiên phát hiện Cố Diễn nói gần như không khác gì trên sách, trong lúc đó còn xen lẫn một chút tưởng tượng và say mê của mình, nàng nói: "Có phải công tử rất muốn đi nơi này cho nên mới nhớ rõ ràng như vậy không?"
Cố Diễn không lên tiếng cũng không phản bác, mà nói: "Tiểu thư có muốn đi không?"
Thật ra hắn không có nơi nào muốn đi, cảm thấy khắp nơi đều không có ý nghĩa gì, có thể nhớ rõ một chữ cũng không sai hoàn toàn bởi vì hắn có bản lĩnh nhìn không quên, về phần thuận miệng thêm hỏi chẳng qua là muốn làm cho nàng nghe càng thú vị hơn một chút mà thôi.
"Muồn." Mộc Tình Tiêu không cần suy nghĩ gật đầu, "Lúc phụ mẫu ta còn sống thường xuyên cùng ta ra ngoài du ngoạn, đáng tiếc đại đa số trải nghiệm đều bởi vì tuổi còn quá nhỏ mà nhớ không rõ, nguyên bản bọn họ cũng có lưu lại du ký, nhưng... Nó đã bị thiêu rụi bởi một đám cháy lớn."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng bất giác hạ xuống.
Cố Diễn phát hiện ra sự khác thường, nhưng lại kiềm chế đáy lòng không hỏi nhiều, chỉ dịu dàng an ủi: "Sau này còn có rất nhiều cơ hội."
"Thật sao?" Mộc Tình Tiêu tựa hồ không coi lời hắn nói như một câu an ủi có lệ, giọng điệu có chút nghiêm túc hỏi ngược lại.
Cố Diễn ngẩn người, nói: "Thật đấy."Hôm sau chính là thọ yến của phủ Án Sát sứ.
Vương phu nhân đưa thiệp mời vốn là ý tốt, nhưng Mộc Tình Tiêu cũng không có nhu cầu kết giao với quý nhân nên vốn định tùy ý cho qua chuyện.
Nhưng mà từ sau khi cữu cữu nói vụ án của phụ mẫu có ẩn tình khác, nàng lập tức thay đổi suy nghĩ.
Mộc Tình Tiêu có thể nhìn ra được, cữu cữu có điều gì đó giấu diếm nàng, mặc dù không biết vì cái gì, nhưng nàng vẫn muốn tận dụng hết khả năng của mình biết nhiều thêm một chút.
Vụ án năm đó bởi vì liên quan đến quan viên đang chờ nhận chức, từ đầu đến cuối đều do Án Sát sứ ty phụ trách, nhất định có lưu lại hồ sơ, mà Vương phu nhân vừa vặn chính là Án sát sứ phu nhân có lẽ có thể giúp nàng cái gì đó.
Nàng cố ý đến khố phòng chọn một món thọ lễ cực kỳ không tồi.
Nhưng Mộc Tình Tiêu rất ít khi tiếp xúc với quý nhân, nàng không có quá nhiều hy vọng.
Đã qua hơn phân nửa thời gian, Mộc Tình Tiêu gần như đã chuẩn bị xong xuôi, chọn trang phục của bản thân kỹ lưỡng một chút, đang muốn ra cửa bỗng nhiên hạ nhân đến báo, Nhị phu nhân và đại công tử cùng đi tới.
Nhị phu nhân hôm nay cũng ăn mặc sang trọng, thoạt nhìn hào hoa phú quý mà không huênh hoang, bà cố ý cười cười bước phía trước, phía sau là Mộc Minh Trạch mặt lạnh.
Khi chú ý tới trang phục trịnh trọng tinh xảo hơn ngày thường của Mộc Tình Tiêu, bà hơi sửng sốt, mới nói: "Tiêu Tiêu muốn ra ngoài sao?"
Mộc Tình Tiêu nhíu mày, không lạnh không nhạt đáp: "Vâng, Nhị thẩm có chuyện gì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!