Chương 35: Sống chung (13)

Edit: Thu Lệ

Lúc trở về thì trời đã tối. Dòng xe chạy, ánh đèn đường đã bị nước mưa khúc xạ thành hình dáng méo mó, từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài sáng chói hoa lệ, giống như đang di chuyển qua con sông. Lái xe rất chậm, trên radio phát ra những bản tình ca hết sức nhẹ nhàng. Không biết sao Đàm Như Ý lại nhớ tới những buổi làm thêm lúc trước cũng ngồi xe ca đêm để trở về.

Cô học đại học ở một ngôi trường giữa lòng thành phố, khi đó vẫn chưa có tàu điện ngầm nên sau khi tan việc vào lúc tám giờ tối phải ngồi xe một tiếng trở về từ chỗ làm thêm đến trường học. Từ trên xuống trên xe buýt chỉ có một mình cô ngồi ở vị trí gần cửa sổ im lặng chăm chú.

Cô quay đầu nhìn Thẩm Tự Chước: "Anh Thẩm."

"Ừ."

"Không có việc gì." Cô cười nhẹ, "Chỉ muốn gọi anh thôi."

Thẩm Tự Chước không lên tiếng đưa tay khẽ xoa đầu cô một cái.

Về đến nhà, Đàm Như Ý ra ban công nhìn những bồn hoa đang trồng một chút. Trước khi đi, ông nội Đàm giới thiệu mấy loại hoa đễ nuôi như đã hứa. Sau khi bàn bạc với Thẩm Tự Chước, Đàm Như Ý mua một chậu cây Hải Đường, một chậu cây chân vịt và một chậu xương rồng. Bên trong phòng cũng treo một số chậu hoa lan cùng với một số thực vật mọng nước.

Vốn dĩ một không gian đơn giản giờ thêm vài vệt màu xanh biếc khiến nó hiện đầy sức sống.

Sau đó Đàm Như Ý đi nấu cơm. Đang rửa nồi bỗng Thẩm Tự Chước đi tới, Đàm Như Ý cho rằng anh muốn lấy gì đó trong tủ lạnh nên nói: "Trái cây vẫn còn ở trong túi."

Thẩm Tự Chước liếc mắt nhìn túi nylon đặt trên bàn, chợt lấy trọn cái túi đi ra ngoài.

Đàm Như Ý buồn bực, nhưng hai tay cô đang dính đầy bọt cũng không tiện cùng đi ra ngoài. Sau một lúc lâu, Thẩm Tự Chước lại cầm túi vào. Đàm Như Ý liếc mắt nhìn, hình như bên trong túi không ít nước trái cây.

Đàm Như Ý cười lên, "Anh Thẩm, anh cầm gì vậy?"

Thẩm Tự Chước không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn cần cổ nhẵn nhụi trắng nõn đang rủ xuống, "Muốn anh giúp không?"

"Không cần."

Thẩm Tự Chước cũng đã xoắn tay áo lên dáng vẻ nhao nhao muốn thử. Đàm Như Ý không còn cách nào đành nói: "Vậy anh hãy nấu chút nước để trụng nấm hương đi."

Có Thẩm Tự Chước ở bên cạnh, tốc độ nấu cơm của Đàm Như Ý ngược lại chậm hơn. Không gian phòng bếp rất lớn, hai người đứng cũng không cảm thấy chật chội. Đàm Như Ý thấy anh không có ý định đi ra ngoài đành chỉ huy anh rửa hành, bóc tép tỏi. Thẩm Tự Chước cũng không ngại phiền hạ mà thực hiện hết chỉ thị của từ đầu đến cuối.

Đàm Như Ý cười nói: "Anh Thẩm, có câu gọi là "con trai tránh xa nhà bếp"."

Thẩm Tự Chước đặt tỏi bóc xong vào trong chén đã rửa sạch, "Còn có một câu nữa gọi là "Trị đại quốc như nấu tiểu tiên"(*)."

(*): Trích trong chương 60 Đạo Đức Kinh 

Nguyên câu: (Trị đại quốc nhược phanh tiểu tiên)

Dịch nghĩa:  Trị nước lớn cũng như nấu nướng cá nhỏ (nấu cá nhỏ mà lật lên lật xuống, động tới nó nhiều quá, nó sẽ nát; trị nước lớn mà chính lệnh phiền hà, pháp lệnh thay đổi nhiều quá, can thiệp vào việc dân nhiều quá, dân sẽ trá nguỵ, chống đối)

Mặc dù động tác chậm lại nhưng có người bên cạnh nói chuyện cũng ít đi mấy phần khô khan. Dù sao cũng tối thứ sáu nên thời gian rất dài, đủ cho tốn tiêu tốn thời gian gấp đôi để nấu xong xơm tối.

Sau khi ăn xong, Đàm Như Ý cũng đáp lễ bằng cách giúp Thẩm Tự Chước rửa chén. Kích thước bồn rửa chén có hạn mà hai người cùng chen lấn, hai cặp tay đang đánh giặc trong bồn, điệu bộ này không giống rửa chén mà giống như quấy rối.

Thẩm Tự Chước không chịu nổi bắt lấy hai bàn tay không yên phận của Đàm Như Ý, nhấn chút nước rửa tay sau đó đặt tay cô dưới vòi nước ấm tỉ mỉ cọ rửa.

Nước rửa tay là do Đàm Như Ý mua có một mùi hương thơm ngát của lô hội. Tay cô chỉ được anh nhẹ nhàng vuốt ve, không hiểu đã cảm thấy hơi nhột, rồi lại không muốn rút ra.

Không khí rất yên tĩnh, nhất thời chỉ có tiếng nước chảy rào rào. Thẩm Tự Chước xối sạch bọt trên tay cô rồi đóng vòi nước lại nhưng cũng không chịu buông lỏng tay cô ra. Anh khẽ nghiêng người sang, nghiêm túc nhìn cô. Trên đầu là ánh đèn màu trằn, mái tóc màu đen như có ánh sáng nhạt di động. Thẩm Tự Chước cứ nắm tay cô như vậy mà cúi đầu xuống hôn cô.

Một lát sau, Đàm Như Ý rút tay ra vòng lên ôm cổ Thẩm Tự Chước, nhón chân lên khiến nụ hôn càng sâu hơn.

Thời gian trôi qua giống như thoáng dừng lại, thừa lúc hơi cách ra để thở Đàm Như Ý mở mắt nhìn Thẩm Tự Chước, nhìn thấy trong mắt anh có ánh sáng hừng hực.

Yên lặng một lát Thẩm Tự Chước chợt ôm hông của cô bế cô lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!