Chương 23: Chung sống (01)

Edit:

Đàm Như Ý trầm mặc hồi lâu, trong lòng thoáng qua ngàn vạn suy nghĩ, cuối cùng cúi đầu nhìn ngón tay của mình, nhẹ giọng cười cười, " Anh Thẩm này, về sau anh cũng đừng nới giỡn như vậy nữa, nghe khó chịu."

Trong thời kỳ đại học "Thiếu nữ nào lại không có tình yêu", không phải là Đàm Như Ý không sinh lòng ái mộ một ai đó. Cô học khoa Văn học chuyên ngành tiếng Hán, nên có mấy lần trùng khóa học với chuyên ngành tiếng Hán đối ngoại. Đi học chung nhiều lần, biết một nam sinh khoa tiếng Hán đối ngoại, tên là Bùi Ninh. Tính toán cẩn thận, cậu ta cũng khoảng gần hai mươi tuổi như Đàm Như Ý, là đối tượng "Thích" đầu tiên.

Trên người Bùi Ninh không có kiểu nghèo mà xạo sự, hận đời chờ khuyết điểm của một số nam sinh học ngành này, hiếm khi làm việc ổn thỏa, lại khiêm tốn bình thản. Trong trường có một giáo sư đức cao vọng trọng, đặc biệt xem trọng Bùi Ninh. Sau khi tốt nghiệp khoa chính quy, Bùi Ninh đi dạy ở một trường danh giá tại nước Anh, sau đó Đàm Như Ý cũng không rõ tung tích.

Trong trường học sư phạm âm thịnh dương suy, nam sinh vốn là nguồn tài nguyên khan hiếm, huống chi Bùi Ninh là một nam sinh như thế. Nghe nói Bùi Ninh lên đại học sư phạm là bởi vì tron lúc thi tốt nghiệp trung học đã đánh giá sai lầm, vì để ổn thỏa nên đi nói trước nhóm. Nữ sinh theo đuổi Bùi Ninh có thể xếp hàng từ cửa Nam đến cửa bắc trường học, Đàm Như Ý cũng không ôm lấy quá nhiều ảo tưởng.

Mặc dù cuộc sống đã mài dũa thành tính tình thô thiển, suy cho cùng vẫn là thiếu nữ ở tuổi ôm ấp mơ mộng, Đàm Như Ý đã từng viết không ít thư tình.

Viết trong một cuốn nhật ký có bìa cứng màu xanh, bên trong ghi lại rất nhiều linh cảm thỉnh thoảng sinh sôi hoặc vài câu cảm khái của Đàm Như Ý. Nửa năm sau, bởi vì một lần ngẫu nhiên phân chia bài tập cho tổ viên, trùng hợp Đàm Như Ý và Bùi Ninh được phân thành một tổ. Người dạy tiết học này chính là vị giáo sư đức cao vọng trọng đó, một tổ bốn người không dám lơ là, có thời gian lập tức xúm lại tìm tài liệu, trao đổi tâm đắc.

Chuyện xảy ra vào ngày liên hoan tổng kết khóa. Mọi người cùng nhau đi ăn lẩu, ăn được nửa chừng, Đàm Như Ý đi toilet một chuyến, chờ đến khi cô trở lại phát hiện quyển nhật ký màu xanh đậm của mình đang bị một nữ sinh cùng tổ cầm trong tay.

Trong lòng Đàm Như Ý hồi hộp giật mình, lập tức nhìn thấy ba người đồng thời xoay đầu lại, ánh mắt dính trên người cô. Nữ sinh kia dùng giọng đùa bỡn nói: "Thì ra Như Ý thích Bùi Ninh nha."

Sáu ánh mắt giống như sáu cây đinh, muốn đóng lên người cô nỗi sỉ nhục. Nếu chỉ có câu nói đùa giỡn của nữ sinh kia còn tạm được, cố tình ánh mắt Bùi Ninh nhìn cô thoáng chốc trở nên ý vị sâu xa. Một nam sinh khác càng thêm không kiên dè, giữa giọng nói đùa giỡn không lấn át được những hàng chữ giễu cợt, "Cũng che giấu hơn nửa năm rồi mà một chút dấu hiệu cũng không có.

Đàm Như Ý, cậu nên sớm nói ra không chừng còn có một tia hy vọng đấy, đáng tiếc hôm trước Bùi Ninh vừa mới đồng ý với hoa khôi khoa tiếng Pháp rồi."

Vẻ mặt Đàm Như Ý nguội lạnh, tiến lên đưa tay về phía nữ sinh kia, "Trả lại cho tôi."

Nữ sinh nheo mắt nhìn cô, nụ cười trên mặt cứng ngắc, "Đùa giỡn thôi mà…. Tức giận cái gì chứ."

"Trả cho tôi."

Nữ sinh kia "Hứ" một tiếng, ném sổ lại cho Đàm Như Ý. Đàm Như Ý không lên tiếng, mở sổ ra xé từng giờ giấy làm thơ trong đó xuống, cầm bật lửa bên cạnh lên đốt một góc, tiện tay ném vào lò bếp cồn. Ngọn lửa liếm láp miếng cồn, thoáng chốc cháy hừng hực.

Đàm Như Ý cầm cặp xách của mình lên nhanh chóng rời khỏi quán cơm. Bên ngoài gió lạnh thấu xương, nhưng trong máu lại giống như có ngọn lửa không ngừng sôi trào. Cô đi ra ngoài vài trăm mét, mới phát hiện trong tay mình vẫn còn nắm cuốn sổ đó. Cô nhìn một cái, tiện tay ném vào trong nước tuyết, lại đi lên trước cắn chặt hàm răng, hung hăng đạp một cước.

Sau đó, hai khoa cùng lên lớp dần dần ít đi, cơ hội Đàm Như Ý và Bùi Ninh chạm mặt cũng ít đi. Có mấy lần tình cờ gặp nhau ở nhà ăn, Bùi Ninh vẫn nhìn cô với vẻ ý vị sâu xa, muốn nói lại thôi. Đàm Như Ý chỉ coi như không nhìn thấy, vội vàng bưng đĩa đi xẹt qua bên cạnh cậu ta.

Về sau nữa, thực tập chuyên ngành, năm tư đại học làm luận văn tốt nghiệp, sau đó là đi dạy. Thời gian là một vị thuốc tốt, đã phủ mờ những năm tháng không chịu đựng nổi đó.

Đàm Như Ý biết khuyết điểm của mình, lòng tự ái mạnh, lại cực kỳ nhạy cảm. Càng ra vẻ chẳng hề để ý thì lại càng tâm tâm niệm niệm khó có thể để xuống. Nhưng cô lại có tính nhẫn nhịn, nếu không thật sự liên quan đến nguyên tắc thì đa số thời gian đều cắn răng một cái đã trôi qua. Lúc đối mặt với thực tế, cái gọi là lòng tự ái thường không đáng giá một đồng.

Cô không hiểu chuyện năm đó nếu đổi lại là một người khác, có thể sẽ giải quyết rất dễ dàng, cũng không làm cho hai bên khó chịu, lại không đến nỗi tổn hại mặt mũi của mình. Nhưng trời sinh cô không phải là người có thể thuận lợi mọi bề, mặc dù thực tế dần dần tôi luyện bản thân cô nhẫn nại và yên ổn, nhưng sâu trong lòng vẫn cất giấu một khí thế cao ngạo hủy thiên diệt địa.

Cô cực kỳ không tin số mệnh, lại vô cùng cảm nhận được sự ác ý của vận mệnh. Đấu tranh hơn hai mươi năm, vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi xuất thân cộng thêm đủ loại giới hạn.

Trước chữ "Thích", Thẩm Tự Chước tăng thêm chữ "Có thể", so với một từ nghi vấn "Có thể", thay vào đó cô càng không tin tưởng chữ "Thích" này hơn.

Sau một hồi thiên biến vạn hóa, Đàm Như Ý dần dần bình tĩnh lại, "Anh Thẩm, anh không phải thích tôi, tất cả đàn ông đều có tật xấu này, mặc kệ có thích đồ vật của mình hay không, nếu mình không động tới thì người khác cũng đừng hòng động vào."

Chân mày Thẩm Tự Chước dần dần chau lại, ánh mắt ảm đạm, "Em nghĩ tôi như vậy sao?"

Đàm Như Ý mím chặc miệng, quay đầu, không lên tiếng.

Thẩm Tự Chước nắm cằm của cô quay lại, "Em nghĩ tôi như vậy sao?"

Đàm Như Ý bị buộc nhìn anh chăm chú, quyết định không tránh không né, "Như vậy...... Anh Thẩm, anh "Có thể thích" tôi chỗ nào?"

Thẩm Tự Chước yên lặng mấy giây, trên mặt thoáng chốc lộ ra mấy phần kỳ lạ. Vậy mà Đàm Như Ý nhìn anh chằm chằm, không nhượng bộ chút nào, cũng không chịu chủ động giải vây. Rốt cuộc trong lòng cô vẫn chứa một tia mong đợi, muốn nghe xem Thẩm Tự Chước sẽ nói ra đáp án như thế nào.

Qua hồi lâu, Thẩm Tự Chước buông tay ra, ngồi lại vị trí của mình. Cánh tay khoát lên tay lái, nhìn thẳng phía trước, giọng nói trầm thấp hết sức chân thành, "Em rất tốt, phù hợp cùng nhau sống qua ngày."

Đàm Như Ý yên tĩnh chốc lát rồi lặng lẽ thở dài. Cô cũng xoay người ngồi lại, nhặt áo khoát bị rơi bên cạnh lên, "Trở về thôi Anh Thẩm, tôi đói rồi, chắc anh cũng đói bụng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!