Edit: Thu Lệ
Sáng sớm ngày hôm sau, Đàm Như Ý vẫn dậy rất sớm như thường lệ, chuẩn bị sữa nóng và bánh mì nướng cho Thẩm Tự Chước —— Cô đã học được cách sử dụng của máy nướng bánh mì, hơn nữa còn dùng rất nhuần nhuyễn.
Vừa quan tám giờ, Thẩm Tự Chước liền ra khỏi phòng ngủ, ngáp một cái, câu nói "Chào buổi sáng" của anh trùng hợp với tiếng "Đing" của lò vi sóng, Đàm Như Ý đang đứng ngẩn người trước lò vi sóng, bị giật mình đến thân thể chấn động, phục hồi tinh thần lại nhìn về phía Thẩm Tự Chước, "Anh Thẩm, chào buổi sáng."
Thẩm Tự Chước rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm, thấy Đàm Như Ý đang ngồi bên cạnh bàn ăn, sững sờ nhìn chằm chằm vào đĩa bánh quẩy trước mặt. Thẩm Tự Chước đi tới kéo ghế ra ngồi xuống phía đối diện cô, nhấp một hớp sữa tươi, ấn lên huyệt Thái Dương vẫn đang đau, "Đang suy nghĩ gì vậy?"
"Hả....." Đàm Như Ý vội vàng nhấp một hớp sữa đậu nành, "Không có việc gì."
Thẩm Tự Chước liếc nhìn cô một cái, rủ rượi phờ phạc, chung quanh hốc mắt đen nhánh một vòng, hoàn toàn khác hắn cô thường ngày. Động tác trong tay dừng lại, "Không ngủ ngon?"
"Không có việc gì." Đàm Như Ý cúi đầu ăn bánh quẩy, tránh né cái nhìn chăm chú của Thẩm Tự Chước.
Thẩm Tự Chước ăn một lát, chợt hỏi: "Tối hôm qua Đường Thư Nhan đưa tôi về à?"
Đàm Như Ý yên lặng mấy giây, "Vâng, anh uống say rồi."
"Trở về quá muộn nên làm phiền đến giấc ngủ của cô?"
Đàm Như Ý vội vàng khoát tay áo, "Không có, tôi...... Tôi vốn dĩ cũng chưa ngủ."
Nhất thời lại trầm mặc. Đàm Như Ý miễn cưỡng ăn nửa cây bánh quẩy, nhưng vẫn khôn có khẩu vị. Cô để đũa xuống, nhẹ nhàng nắm ngón tay, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tự Chước, "Anh Thẩm, tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh."
Thẩm Tự Chước không ngẩng đầu lên, "Cô nói đi."
Đàm Như Ý càng siết chặt ngón tay hơn, như muốn nắm thêm dũng khí. Sau khi trầm mặt chốc lát, cô lấy phong bì đã sớm đặt bên cạnh ghế lên, đẩy tới trước mặt Thẩm Tự Chước.
Thẩm Tự Chước ngớ ngẩn, cầm phong bì lên bóc ra một chút, thoáng nhìn vào bên trong, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, "Đây là ý gì?"
Đàm Như Ý cắn cắn môi, "Tôi ở đây lâu như vậy mà không mất tiền điện nước và mướn phòng, cảm giác không yên tâm......"
Thẩm Tự Chước ném phong bì lên bàn vang lên một tiếng "Bẹp", ngước mắt nhìn Đàm Như Ý —— Hôm nay cô lại mắc chiếc áo len màu tím đó, phối hợp với vẻ mặt tiều tụy khô cằn giống như một trái cà héo ỉu xìu, hoàn toàn không có thần thái của ngày hôm qua. "Có phải Đường Thư Nhan đã nói gì với cô không?"
Đàm Như Ý cả kinh nhanh chóng lắc đầu, "Cái này không liên quan gì đến cô Đàm, thiếu nợ thì trả tiền là lẽ tất nhiên. Ba tôi thiếu, tôi không có cách nào trả hết một lượt, nhưng ít nhất......" Tay cô xoắn lại thật chặt, "Ít nhất phải trả một chút."
Thẩm Tự Chước không nói thêm gì nữa. Đàm Như Ý nhanh chóng liếc anh một cái, ánh mắt của anh sâu sắc lạnh lùng gần như giống y lần đầu tiên gặp mặt như đúc, sắc bén bức người, mang theo vài phần thăm dò.
Qua hồi lâu, trong lúc Đàm Như Ý sắp hít thở không thông dưới cái nhìn chăm chú của anh thì Thẩm Tự Chước rốt cuộc mở miệng: "Có phải đối với ai cô cũng khách khí như vậy không?" Giọng nói cũng cực lạnh.
Đàm Như Ý chưa kịp trả lời, Thẩm Tự Chước đã đứng lên, chân ghế ma sát trên sàn nhà vang lên tiếng chói tai. Bánh bao mới ăn một nửa, một phần ly sữa tươi vẫn còn bốc hơi. Chiếc phong bì màu trắng lẻ loi nằm trên bàn ăn, giống như hài cốt bị người ta vứt bỏ.
Theo thường lệ phải về thăm Ông cụ Thẩm, từ lúc ra cửa đến khi tới nơi, trong suốt toàn bộ hành trình Đàm Như Ý và Thẩm Tự Chước đều không nói một câu. Đến trước mặt Ông cụ Thẩm, biểu hiện của Đàm Như Ý không khác gì như mặt trời lặn, nhưng bất kể làm gì hay nói gì, cô đều có thể cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Tự Chước vẫn luôn dính trên người cô, bảy phần đánh giá ba phần không rõ suy nghĩ.
Lúc đi vào phòng bếp nấu cơm, Bà cụ Thẩm nhỏ giọng hỏi cô có phải cãi nhau với Thẩm Tự Chước rồi không.
Đàm Như Ý gượng cười, chỉ nói tối hôm qua Thẩm Tự Chước uống say, có chút không có tinh thần.
"Về chuyện làm ăn hả?" Bà cụ Thẩm mở van ga ra, đặt bình nước đã đổ đầy lên, "Tính tình nó bướng bỉnh, nhất là trên sự nghiệp, không bao giờ muốn người nhà nhúng tay vào, chuyện gì cũng thích tự mình làm."
Đàm Như Ý "Dạ" một tiếng, chợt hỏi: "Bà nội, bà biết Đường Thư Nhan không ạ?"
"Hả, Tiểu Đường à, biết chứ, con bé ấy còn tới nhà chúng ta ăn cơm mấy lần nữa. Cô ấy là bạn học thời đại học của Tự Chước, hai đứa cùng nhau gây dựng sự nghiệp. Trước kia bà còn tưởng cô ấy là đối tượng của Tự Chước nên đã lặng lẽ hỏi Tự Chước, nhưng nó nói nó và Tiểu Đường chỉ là bạn bè bình thường. Tiểu Đường cũng đã từng hẹn hò với những người khác, hình như là ba người đấy, đáng tiếc đều không thành."
Đàm Như Ý có chút không hiểu mà lý giải, nếu đã thích Thẩm Tự Chước thì tại sao còn hẹn hò với những người khác.
"Tiểu Đường đã giúp đỡ Tự Chước rất nhiều trên phương diện làm ăn. Tính tình của Tự Chước thì con cũng biết, có một số việc nhỏ nó không muốn để ý, cho nên có một vài sự vụ trong công việc đều do Tiểu Đường trông coi giúp nó. Làm một một người phụ nữ lại liều mạng như vậy, cũng đã hai mươi tám tuổi rồi mà chưa kết hôn, cũng không mấy dễ dàng."
Đàm Như Ý không lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!