(14)
Chờ mãi, cuối cùng buổi tiệc gia đình cũng kết thúc.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đẩy Phó Tiện ra khỏi nhà họ Phó. Sau khi lên xe, Phó Tiện cởi áo vest ra, day phần giữa lông mày, nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
"Tư Dao."
"Vâng."
Tôi vội nhìn sang.
Nhưng mà xe đúng lúc rẽ vào ngã rẽ, tôi ngồi không vững nên ngã vào trong lòng Phó Tiện.
Kỳ lạ.
Khoảnh khắc khi chạm phải, theo bản năng tôi vươn tay ra, nhưng cách lớp áo sơ mi dường như lại sờ được…
Cơ bụng. Cảm giác săn chắc, hình dáng rõ ràng.
Tôi hơi thắc mắc, người này luyện cơ kiểu gì, chẳng lẽ ngồi trên xe lăn nâng tạ à?
Khi đang suy nghĩ, giọng nói của Phó Tiện vang lên trên đỉnh đầu.
"Sờ đủ chưa?"
Hả?
Tôi lập tức định thần, thu tay lại, ngồi thẳng người lên.
Tôi nở nụ cười, cố gắng giải thích: "Vừa rồi xe mới rẽ nên tôi ngồi không vững…"
"Ừm."
Phó Tiện lạnh nhạt đáp lại, sau đó mở mắt ra, nhìn tài xế ở phía trước: "Tháng sau tăng lương cho anh."
Tài xế liên tục nói cảm ơn, còn cười đến híp cả mắt.
Khóe miệng anh ta gần kéo đến mang tai, nhưng không hề phát ra tiếng cười.
Chuyện tăng lương qua đi, tôi nhẹ giọng hỏi anh ta vừa rồi gọi tôi có chuyện gì.
Phó Tiện nghiêng đầu nhìn tôi, không biết từ đâu lấy ra một chiếc túi được chế tác rất tinh xảo nhét vào tay tôi.
Vừa mở ra thì thấy.
Một ít bánh ngọt vừa rồi đã được đóng gói.
Anh ta vẫn nhớ.
Tôi sững sờ mất vài giây, rồi mới đưa tay ra nhận.
Tay nghề đầu bếp riêng của nhà họ Phó rất tốt, món bánh ngọt này có vị hạnh nhân, ngọt mà không béo, ăn rất ngon.
Không kìm lòng được, tôi bẻ một miếng đưa tới miệng Phó Tiện.
"Anh cũng nếm thử đi…"
Phó Tiện đưa mắt nhìn lướt qua, cũng xem như nể tình, há miệng ăn hết.(15)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!