(7)
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Tôi quay lưng về phía anh, giờ quay lại cũng không được, không quay cũng không xong.
Ngay khi đang do dự, giọng nói đè nén của anh ta chợt truyền đến từ sau lưng, người này dường như hơi bực bội, hơi bực bội có nghĩa là tức muốn hộc máu.
"Còn đứng đó làm gì?"
"À."
Tôi vội vàng xoay người lại.
Phó Tiện ngồi dưới đất, hai chân thoạt trông rất vô lực, mím chặt môi, tai lại rất đỏ.
Có thể là hai lần té ngã liên tiếp đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu Phó thiếu gia đây.
Để mượn lực, tôi khoác cánh tay anh ta trên vai tôi, vừa đỡ anh ta lên vừa an ủi:
"Phó thiếu gia này, anh cũng đừng để trong lòng, nếu hai chân tôi bị tàn tật, khi đi vệ sinh chưa chắc có thể tự chùi mông được, chứ đừng nói…"
Mới nói được một nửa, cánh tay Phó Tiện khoác trên vai tôi siết chặt hơn vài phần.
"Câm miệng."
"Vâng."
Bằng cách này, tôi đỡ Phó Tiện lên giường, sau đó nhận được mệnh lệnh của anh ta:
"Về sau khi theo tôi ra ngoài, chỉ mỉm cười, đừng mở miệng."
"Được…"
Dù sao thì anh đưa tiền, tôi làm việc, anh không cho tôi mở miệng, tôi uống nước cũng có thể rót từ mũi.(8)
Đêm tân hôn, tôi vốn định ngủ dưới sàn nhà.
Nhưng Phó Tiện không cho.
Anh ta bảo tôi ngủ bên cạnh mình, cùng đắp một chiếc chăn.
Thật ra tôi bằng lòng, nhưng vẫn muốn tỏ vẻ ngượng ngùng một chút, khi đang đỏ mặt ngại ngùng nói "không tốt lắm", anh ta đột nhiên đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.
Tôi im lặng một lát: "Lại là một trăm tệ?"
"Hai mươi vạn."
"Thành giao, ông xã."
Tôi cầm tấm thẻ, mỉm cười nhận lấy.
Đêm ấy vô cùng yên bình, chỉ là có hơi lạnh.
Tên đáng chém ngàn đao này, đến nửa đêm giành hết chăn về phía mình, sau đó tôi lạnh không chịu nổi, chỉ có thể dựa sát lại gần anh ta rồi ngủ, miễn cưỡng đắp chăn được nửa người.
Chỉ mơ hồ nhớ được.
Người này ấm áp lạ thường, giống như gắn một cái lò sưởi vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!