Chương 7: Xào ốc tươi-Ngon tuyệt! Cay nồng! Tươi ngon! Thơm phức! Giòn tan

Khi cô vừa nếm thử món ăn, đã cảm thấy tay nghề của mình đúng là đạt đến mức hoàn hảo.

Cá không tanh cũng không mặn, thịt mềm, vỏ giòn, nước dùng thì sánh minh, trắng ngần và thơm phức, bên trong là sự hòa quyện của lá tía tô, gừng và ớt, tất cả đều đậm đà và cực kỳ vừa miệng.

Rau cần tây được cắt đều và mỏng, cách làm vừa đơn giản lại nhanh chóng, là món ăn phổ biến trong các gia đình nông thôn. Vị ngọt thanh, giòn giòn, mộc mạc nhưng tươi ngon, rất hợp với ăn cơm.

Cố Gia Thâm liếc nhìn cô một cái, không nói gì, rồi lặng lẽ múc hai bát cơm và lấy thêm hai đôi đũa.

"Tôi đã ăn tối rồi, cậu cứ ăn đi, đừng lo cho tôi." Giang Lan Lan nhìn ra ý định mời mình ăn cơm của anh, vội vàng xua tay từ chối.

Cố Gia Thâm cũng không nài nỉ, anh nhẹ nhàng đổ phần cơm trong bát kia vào bát của mình, chỉ chốc lát đã tạo thành một đống cơm cao ngất.

Khi miếng cá vào miệng, Cố Gia Thâm từ từ thưởng thức, mắt anh sáng lên, sau đó gắp một đũa cần tây, nếm thử và cũng cảm nhận được hương vị mà anh cực kỳ thích. Lúc này, dưới ánh mắt chăm chú của Giang Lan Lan, anh gật đầu khen ngợi: "Quả thật rất ngon, đầy đủ màu sắc, mùi thơm và hương vị."

Giang Lan Lan càng thêm vui sướng: "Tớ nói rồi mà, ta nghề của tớ cũng khá lắm chứ bộ!"

Trong sách, sau này quán ăn nhỏ của cô thu hút không ít khách hàng giàu có, chỉ để được thưởng thức món ăn. Chinh phục một Cố Gia Thâm, có gì là khó chứ?

Cố Gia Thâm không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi ăn cơm.

Nhìn anh vừa ăn vừa nhai nhanh chóng, Giang Lan Lan không khỏi ngẩn ra, đôi mắt dính chặt vào anh, chẳng thể rời đi.

[Cố Gia Thâm ăn cơm mà đẹp mắt thật đấy! Mình chưa từng thấy ai ăn mà lại tao nhã như vậy.]

[Cậu ấy làm sao mà vừa ăn nhanh lại vừa đẹp thế nhỉ? Hay là mình thử học theo một chút nhỉ?]

[Không không không, thôi đừng nữa, nếu mình học được sự tao nhã này, chắc chắn sẽ ăn không nhanh được đâu. Cứ nhìn cách nhà mình giành đồ ăn đi, nếu không mình đói c.h.ế. t mất! Đợi đến lúc dọn ra ở riêng rồi học cũng chưa muộn…]

Cố Gia Thâm chậm rãi gấp thức ăn, có vẻ như anh muốn cười nhưng lại cố gắng kìm nén.

Anh đẹp một cách tự nhiên, tóc đen mượt và hơi dài, nhẹ nhàng rũ xuống lên trán, che khuất đôi lông mày dày và sắc bén, nhưng lại càng làm nổi bật đôi mắt sáng và sâu thẳm dưới hàng lông mày đó.

Anh không phải kiểu người có nét mặt quá đậm, từng đường nét đều hoàn mỹ, nhưng khi kết hợp lại với nhau lại vô cùng hài hòa. Dù vậy, vì không có nét nào vượt trội, nên cái nhìn đầu tiên không mang lại cảm giác choáng ngợp, nhưng lại dễ dàng khiến người ta say đắm.

Dĩ nhiên, điều này không ngăn cản anh trở thành trung tâm của sự chú ý từ đầu đến chân, khiến người ta phải trầm trồ trong giây lát.

Giang Lan Lan không thể rời mắt khỏi vẻ ngoài của Cố Gia Thâm, mắt cô không chớp lấy một cái, nhìn anh ăn cơm, đôi mắt không thể không dừng lại trên sống mũi thẳng tắp của anh, rồi lại không tự chủ được nhìn vào đôi môi mỏng, rõ nét. Trong đầu cô lúc này, ngoài Cố Gia Thâm, chẳng còn ai khác.

[Ôi, sao cậu lại đẹp đến vậy chứ! Còn đẹp hơn cả ngôi sao trên tạp chí nữa, Chu Lý Kính ấy!]

[Phải làm sao đây, mắt mình hình như không chịu nghe lời rồi, không được nhìn nữa Giang Lan Lan! Như vậy là không lịch sự đâu!]

[Nhìn thêm một chút cũng chẳng sao, mà mình chỉ nhìn thôi, đâu có làm gì đâu. Cố Gia Thâm chắc chắn không để ý đâu, dù sao thì món ăn của mình cũng ngon quá, cậu ấy ăn ngon lành mà!]

Cố Gia Thâm bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm không chút che giấu, trong đầu anh không ngừng vang lên những suy nghĩ táo bạo của cô, khiến tâm trạng anh có chút xáo trộn, nhưng vẻ ngoài vẫn không thay đổi, hoàn toàn không lộ ra chút cảm xúc nào.

Với ngoại hình, thành tích và tính cách hướng nội, anh không ít lần bị người khác nhìn chăm chú. Những ánh mắt đó có lúc là sự ngưỡng mộ, có lúc là sự thán phục, nhưng cũng không thiếu những tia nhìn đầy ác ý và khinh miệt.

Tóm lại, dù là ánh mắt mang ý nghĩa gì, anh đều cảm thấy vừa chán ghét, lại vừa quen thuộc.

Tuy nhiên, ánh mắt của Giang Lan Lan lại khác biệt hẳn so với những lần anh từng cảm nhận. Dĩ nhiên, có thể là vì tâm trạng của anh lúc này cũng khác.

Bây giờ anh chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi lung tung, cố gắng giữ cho mình một thái độ bình thản, dưới ánh mắt như có như không kia, anh vẫn ung dung thong thả ăn cơm.

Nhưng đợi đến khi Cố Gia Thâm đi xới thêm cơm, Giang Lan Lan cũng không thèm nhìn anh nữa. Cô nào có quên mất nhiệm vụ chính của mình.

Cô nhanh chóng ra ngoài, ra sân trước múc một tô ốc, cô tranh thủ ánh đèn trong nhà mà rửa đi rửa lại mấy lần, sau đó bưng tô ốc vào bếp. 

Muốn cắt đuôi ốc thì phải có ánh sáng, không có là không được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!