Nhà họ Giang.
"Tiểu Cố đến rồi à? Lan Lan, mang ghế cho Tiểu Cố ngồi, hôm qua mua khoai lang sấy, bánh hoa gạo, còn có hạt dưa, đều mang ra cho Tiểu Cố ăn!" Hà Tú Anh đang nhặt rau dưới mái hiên, vội vàng nhiệt tình nói.
Hai ngày trước hai vợ chồng đã suy nghĩ chuyện này, nghĩ rằng Cố Gia Thâm trong nhà không có người lớn, bây giờ đã thi đại học xong, mời người ta đến nhà ăn một bữa ngon, cũng coi như là một chút thiện ý của trưởng chai trong thôn.
"Cảm ơn cô." Cố Gia Thâm cười dè dặt.
"Thi thế nào rồi?" Hà Tú Anh tùy ý hỏi, nhưng vừa hỏi xong bà lại cảm thấy không ổn, vội vàng chữa lại, "Bất kể thành tích như thế nào cũng đã thi xong rồi, chúng ta cứ thả lỏng tâm trạng, ăn ngon uống ngon chơi vui vẻ."
"Cô nói đúng, cháu cũng nghĩ như vậy." Cố Gia Thâm nói: "Cá nhân cháu cảm thấy cũng tạm được, về cơ bản đề bài đều không khó."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Hà Tú Anh cười càng vui vẻ hơn.
Giang Lan Lan nói: "Chúng ta vào phòng khách đi, ngoài này nóng quá."
Cố Gia Thâm liếc nhìn cô một cái, không vào mà ngược lại đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Hà Tú Anh: "Không sao, cháu giúp cô nhặt rau."
Hà Tú Anh vội vàng đem rau trên mặt đất dời đi: "Một lát là xong rồi, sao có thể để cháu động tay! Nhanh đi ngồi nghỉ ngơi một chút!"
"Đứng lên đứng lên, hôm nay cậu là khách." Giang Lan Lan chọc chọc cánh tay Cố Gia Thâm, cũng nói.
"Vậy được, làm phiền cô rồi." Cố Gia Thâm nói xong, cuối cùng vẫn là đứng dậy.
Thật ra anh không có nhiều kinh nghiệm đến nhà người khác làm khách, bao nhiêu năm nay, cũng chỉ đến nhà Vệ Thành Bân mà thôi, chính là đến nhà họ Vệ, đó cũng là vợ chồng bác Vệ bắt con trai nhất định phải kéo anh đến.
Thêm vào việc trên đường đi Giang Lan Lan trực tiếp kéo anh về nhà, không có cơ hội mua chút quà cáp gì, cả người liền có chút chai rối.
Nhưng rất nhanh cảm giác lúng túng này đã biến mất, người nhà họ Giang quá nhiệt tình lại thân mật khăng khít, trong bầu không khí này, anh không biết từ lúc nào đã thả lỏng tinh thần.
"Kỳ nghỉ hè này cậu định làm gì?" Giang Lan Lan hỏi.
Trong "sách", Phó Hải và Giang Phương Phương đã bắt đầu kiếm được món tiền đầu tiên của bọn họ vào kỳ nghỉ hè này, nhưng vốn khởi nghiệp của hai người, vẫn là Giang Phương Phương bỏ ra, nhà họ Phó tuy rằng là người thị trấn, nhưng điều kiện gia đình không thể nói là tốt, quan hệ gia đình còn không tốt.
Bây giờ, trước có Giang Phú Bình lấy đi một phần lớn tiền, sau có chuyện phân gia, Lưu Quế Hoa trong tay có tiền, nhưng không nhất định còn bằng lòng lấy ra, không biết nam nữ chính còn có thể làm được không.
Nhưng Giang Lan Lan nghĩ, chắc chắn là vẫn sẽ lấy ra, Giang Phương Phương chính là ngôi mộ tổ nhà họ Giang chac khói xanh, Lưu Quế Hoa đến lúc đó chắc chắn vui vẻ.
"Còn chưa nghĩ ra." Cố Gia Thâm nói.
Anh vốn dĩ định cùng Vệ Thành Bân hợp tác buôn bán kiếm một khoản, anh có tiền tiết kiệm, nhà họ Vệ cũng không nghèo, đi miền nam buôn đồng hồ các loại, đi đi về về một chuyến chính là tiền.
Nhưng bây giờ, anh biết nhà mình giấu số lượng lớn tiền vàng mà theo tiếng lòng của Giang Lan Lan nói, kế hoạch này của anh liền không vội vàng quyết định.
Tiền không đủ có cách chơi của tiền không đủ, tiền đầy đủ vậy cũng có cách làm của tiền đầy đủ.
"Gần đây việc buôn bán của mọi người chắc hẳn đều rất tốt phải không?" Cố Gia Thâm hỏi.
Tối hôm trước Vệ Thành Bân còn khoe khoang vào buổi tối, anh ta đã mấy lần đều cố ý vào lúc công nhân nhà máy dệt sắp đi làm thì đến gọi món, quả nhiên liền không cần xếp hàng, Giang Lan Lan còn xào cho anh ta một phần đồ ăn siêu lớn.
Cố Gia Thâm mỉm cười chế giễu anh ta vì biết lợi dụng, anh ta lại rất đắc ý, tự cho rằng mình thật sự rất thông minh.
"Rất tốt, chính là quá tốt rồi, bận không kịp, bây giờ trời lại nóng, ở ngoài trời không dễ làm, chúng tôi đang nghĩ có nên dứt khoát nghỉ một thời gian hay không." Giang Lan Lan nhíu mày, vừa vui mừng, lại vừa lo lắng.
Lúc có khách đến, lại không thể đuổi tiền ra ngoài cửa, một nhà ba người cũng chỉ có thể vừa mệt vừa vui vẻ, nhưng theo nhiệt độ ngoài trời càng ngày càng cao, mặt trời càng ngày càng độc địa, là người cũng rất khó chống đỡ được.
Thực khách ngược lại vội vàng ra ngoài gọi món liền mang đi trở về chỗ mát mẻ trong nhà máy ăn, bọn họ bày sạp lại không thể như vậy, suy đi nghĩ lại, vẫn là sức khỏe quan trọng hơn.
"Giá mà có một cửa hàng mặt tiền thì tốt quá." Cố Gia Thâm nhìn Giang Lan Lan quả thật đen đi một chút, trầm ngâm nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!