Chương 5: Đạt được thỏa thuận - 【Cố Gia Thâm đúng là một vị Bồ Tát sống, là một người vô cùng tốt!】

Cố Gia Thâm dừng bước, nghiêng người lạnh lùng hỏi: "Còn có việc gì?"

"Có việc, có việc," Giang Lan Lan nở nụ cười, hai lúm đồng tiền trên má thoắt ẩn thoắt hiện, "Chính là, bếp nhà cậu hình như rất rộng, tớ có thể thuê bếp nhà cậu dùng một chút được không?"

Cô có chút thấp thỏm, tay vô thức đặt sát vào mép quần, người hơi căng thẳng.

Không phải là không biết Cố Gia Thâm là người không thích giao tiếp với người khác, nhưng trước mắt cô cũng không tìm được ai khác để nhờ vả.

Ở nông thôn có một điều thật phiền phức, khi bạn muốn làm chuyện gì, chưa đến một buổi tối, cả thôn già trẻ lớn bé đều nắm rõ mọi chi tiết, thậm chí bản thân bạn còn chưa nghĩ thông, người ta cũng có thể thần thông quảng đại mà nghĩ thông thay bạn.

Nhưng nhà họ Cố là một "hòn đảo biệt lập" tách biệt với thế giới bên ngoài ở thôn Tiểu Lĩnh, vẫn còn một chút không gian để thao tác.

Hơn nữa, hoàn cảnh gia đình của Cố Gia Thâm hình như cũng không tốt lắm, trước đây đi học cũng không thấy anh ta mặc quần áo tốt gì, xét về điều kiện thì hẳn là sẽ không chê tiền thuê một ngày này.

Đương nhiên, xét về tính cách, Giang Lan Lan tự mình cũng biết, thực sự rất khó thuyết phục người này đồng ý chuyện "kỳ lạ" như vậy.

Cho nên vừa nói xong lời này, cô liền hối hận.

[Haiz, đáng lẽ không nên nhắc đến chuyện này, Cố Gia Thâm chắc chắn sẽ không đồng ý, mình thật mất mặt...]

[Bây giờ mình quay người bỏ chạy còn kịp không? A không được, mình còn chưa vớt ốc!]

Cố Gia Thâm nghe thấy những lời lẩm bẩm trong của cô, quay người lại, từ trên cao nhìn xuống Giang Lan Lan đang căng thẳng đến mức chac hỏa.

Rõ ràng là không thích nói chuyện với loại người như cô, nhưng anh vẫn vượt ngoài dự liệu của bản thân mà hỏi: "Cậu muốn thuê bếp nhà tôi làm gì? Bếp nhà cậu không dùng được à?"

Giang Lan Lan mắt sáng lên, cảm thấy có chút hy vọng, vội vàng giải thích: "Tớ muốn làm chút đồ ăn ngày mai mang ra thị trấn bán, trước khi kiếm được tiền thì chắc chắn trong nhà tớ sẽ không đồng ý cho tớ dùng bếp, cho nên mới muốn thuê bếp nhà cậu một đêm, từ tối nay đến sáng mai là được."

Cô càng nói, càng có chút yếu thế, còn có chút lơ đãng.

Bởi vì quần áo của Cố Gia Thâm vẫn còn ướt, rất sát người...

Lúc này anh quay người đối diện với cô, ánh mắt của cô cũng không biết nên đặt ở đâu cho phải, rất khó xử!

Cố Gia Thâm đặt ánh mắt lên đường ngôi giữa hẹp trên đỉnh đầu Giang Lan Lan, không hiểu sao, lại cảm thấy mái tóc đen bóng mượt này giống như bay lên dính vào mặt anh, có chút ngưa ngứa.

Anh giơ tay gãi gãi má, vẻ mặt không vui mấy: "Lỡ như cậu không kiếm được tiền thì sao, chẳng phải là tiền thuê cũng nợ tôi rồi à."

Giang Lan Lan vội vàng xua tay: "Không đâu không đâu, tớ rất tự tin vào tay nghề của mình, cho dù buôn bán có ế ẩm đến đâu, cũng không đến mức không bán được một chút nào đâu!"

Những món ăn ngon và tay nghề nấu ăn tốt mà cô nắm giữ, trong sách đã thu hút biết bao nhiêu khách quen, nhận thức của cô về nấu ăn bây giờ, so với lúc mở quán ăn nhỏ trong sách cũng không kém là bao, cho nên trong lòng rất có tự tin.

Cùng lắm thì, cô sẽ giảm giá bán rẻ đi!

"Cậu bán cái gì?" Cố Gia Thâm biết rõ còn cố hỏi.

Anh đã sớm biết được từ tiếng lòng của Giang Lan Lan rằng cô muốn bán ốc, nhưng vì cô không biết anh biết nên cũng không thấy câu hỏi này có gì lạ.

"Bán ốc mút!" Giang Lan Lan cười nói.

Trong thôn có nhiều người nghèo, nhưng người có tiền ở thị trấn cũng không ít, chắc chắn sẽ có người bằng lòng mua một ít về làm đồ nhắm rượu!

"Vậy ốc đâu?" Cố Gia Thâm hỏi.

Giang Lan Lan ngượng ngùng: "Đây không phải là còn chưa vớt sao."

"Nhưng mà ốc trong ao nhà tớ nhiều, trong mấy mương nước kia cũng có không ít, không cần bao lâu là có thể vớt được rất nhiều rồi!" Cô chữa cháy.

"Ừm." Cố Gia Thâm gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!