Tỉnh dậy từ cơn ác mộng, Giang Lan Lan lau đi những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Cô lại hoang mang. Rốt cuộc là mình đột nhiên thức tỉnh, hay là đã c.h.ế. t một lần, bởi vì trong lòng có quá nhiều oán hận chưa thể tiêu tan, nên ông trời mới cho cô một cơ hội làm lại từ đầu?
Những cảm xúc hoảng loạn, oán hận và bất cam nồng đậm quấn lấy trong lòng, không thể xua tan, nhưng không ai có thể cho cô câu trả lời.
Cô đi ra sân dùng nước giếng rửa mặt, lấy lại tinh thần.
Giang Lan Lan bắt đầu cắt cỏ cho vịt. Nhà cô có hai con gà mái, ba con vịt, còn có hai con lợn, bình thường đều do cô quản, lúc cô không quản, bà nội cô sẽ vừa chửi vừa cho ăn, dù sao thì ngày nào cô cũng bị mắng.
Ở nông thôn, vịt không chỉ ăn cỏ, mà còn ăn cả ốc, thịt nghêu, dùng d.a. o băm nhỏ rồi trộn lẫn vào nhau, vịt sẽ lạch bạch chạy đến mổ ăn.
Ốc vặn thì người dân quê lúc này không thích ăn lắm, vì nó tốn dầu và muối, gia vị ít thì lại tanh, cạy cả buổi chiều thịt xào ra cũng chỉ có một tí tẹo, ăn thì mất công, không có mấy người thích làm, nếu có, thì cũng đa số là đàn ông trong nhà thích uống chút rượu, xào một ít cái này cũng coi như là món mặn.
Nhưng vịt lại rất thích thứ này, mỗi lần thấy trong thức ăn có ốc, chúng đều rất vui mừng.
Giang Lan Lan nhìn những con vịt xúm xít quanh chân cô mổ ốc ăn, cảm thấy thú vị, nhìn thêm một lúc, trong đầu lóe lên một tia sáng, nghĩ ra được một cách kiếm tiền.
Nói là làm, cho vịt ăn xong, Giang Lan Lan liền cầm cái giỏ đặt ở góc tường trên đống củi, hăm hở đi ra ngoài.
Một con vịt tưởng trong tay cô còn có đồ ăn ngon gì đó, bỏ lại đống thức ăn hỗn hợp trên mặt đất, lạch bạch kêu quạc quạc đi theo sau cô.
"Đúng là con bé điên! Hừ! Đồ của nợ!" Lưu Quế Hoa từ trong phòng khách nhìn thấy bóng lưng Giang Lan Lan, khinh bỉ mắng.
Chưa kịp dứt lời, "con bé điên" lại quay trở lại, Lưu Quế Hoa vươn cổ ra nhìn, thấy cô lại lấy từ trong góc ra một cây sào tre dài.
Giang Lan Lan biết bà nội đang nhìn mình, không thèm liếc mắt một cái, cầm sào tre đi ra ngoài, vì trong lòng đã có chủ ý, lòng bàn chân cũng không còn đau nữa, đi rất nhanh.
Đến bờ ao của nhà mình, cô nhổ một nắm cỏ bấc, ngón tay thoăn thoắt đan thành một tấm lưới dày.
Chẳng mấy chốc, một cái vợt thô sơ đã được làm xong, sức chịu đựng không lớn, nhưng đủ để vớt mấy con ốc.
Giang Lan Lan ngắm nghía cái vợt mình làm một lúc, vừa ngẩng đầu lên thì thấy giữa ao bên cạnh có một bóng người màu xám xanh, làm cô giật mình.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là đại phản diện Cố Gia Thâm.
Lúc này Giang Lan Lan không có nhiều cảm xúc với đại phản diện trong sách, dù sao thì khi Cố Gia Thâm trở thành đại phản diện, cô vẫn còn đang mở quán ăn, sau đó lại c.h.ế. t sớm, trong cuộc chiến thương mại giữa hai vợ chồng Phó Hải và anh ta căn bản không có đất diễn!
Cô thấy Cố Gia Thâm xắn cao tay áo hình như đang bắt cá, có chút hứng thú, không vội vớt ốc, mà từ từ đi qua muốn xem trong cái giỏ anh ta đặt trên bờ có cá hay không.
Cố Gia Thâm lúc này đang nắm một cái lồng gà nín thở nhìn cá trong ao, tai còn chưa nghe thấy tiếng động, tiếng lòng của Giang Lan Lan đã đột ngột vang lên trong đầu anh.
[Nói ra thì, mẹ của Cố Gia Thâm đã sớm bỏ rơi anh ta và cha anh ta để về nhà, cha anh ta mấy năm trước lại bệnh chết, anh ta cũng thật đáng thương.]
[Nhưng không có người nhà hình như anh ta sống cũng rất tốt, còn tự do, không ai quản, muốn làm gì thì làm, thành tích học tập cũng tốt, khi làm đại phản diện, trên đường đi đều thuận buồm xuôi gió.]
Giang Lan Lan tiếp tục lẩm bẩm trong đầu, không để ý tới Cố Gia Thâm, nhưng những suy nghĩ của cô vẫn vô tình xâm nhập vào tâm trí anh.
[Haiz, đừng lo chuyện người khác nữa, còn không biết ốc của mình nên làm ở đâu đây, nếu làm ở nhà, bà nội mình chắc chắn sẽ đánh mình c.h.ế. t mất! Nếu có thể kiếm ra tiền thì còn được, không kiếm ra tiền, bà ấy tuyệt đối sẽ không để cho mình làm!]
Cố Gia Thâm không nhúc nhích, nhưng lông mày khẽ nhướng lên.
Mặt nước đột nhiên khẽ d.a. o động, có cá lọt vào phạm vi bắt của anh, anh tập trung tinh thần, chuẩn bị chờ thời cơ hành động.
[Ôi không biết Cố Gia Thâm bắt được bao nhiêu con cá rồi! Ao nhà anh ta to như vậy, chắc chắn có rất nhiều cá!]
[Nhưng mà chắc cá không béo đâu, cảm giác Cố Gia Thâm suốt ngày chỉ biết học, không giống người hay đánh cá cho lắm!]
[Sao hôm nay anh ta không đi học? Hôm nay là thứ tư mà! Chẳng lẽ đây chính là sự tùy hứng của người đứng đầu toàn khối sao?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!