Chương 25: Chết không hối cải - Đây mới là đả kích chí mạng.

"Chị thật sự không phải là vì Phó Hải sao?" Giang Phương Phương trầm mặc một hồi, đem những lời Giang Lan Lan nói phía trước mang đến cho cô sự chấn động đè xuống, hỏi.

"Hửm?" Giang Lan Lan nghiêng đầu, nhìn kỹ Giang Phương Phương, thấy cô ta tuy rằng mặt đầy nước mắt, nhưng cũng thể hiện đầy đủ khí thế của nữ chính trong một cuốn sách, lê hoa đái vũ mang theo chút chất vấn chắc chắn, khiến người ta theo bản năng liền cảm thấy chột dạ.

Đáng tiếc, cô quang minh lỗi lạc, sẽ không bởi vì chất vấn của đối phương mà sinh ra một chút cảm giác chột dạ. Chột dạ gì chứ, cô còn không coi trọng người như Phó Hải nữa đấy!

Ai mà thích loại du côn đầu đường xó chợ kia chứ, cho dù đối phương là nam chính cũng không được, người như Cố Gia Thâm mới là gu của mình!

Giang Lan Lan chớp mắt, hơi bị sốc bởi suy nghĩ của chính mình….

"Chị thật sự không phải là bởi vì Phó Hải thích em, mà em thích Phó Hải, mới đối với em như vậy sao?" Giang Phương Phương lặp lại một lần, và nói, "Em nghĩ kỹ rồi, trước đây chị chưa từng nói những lời này, có thể thấy được không phải là thật sự để ý, nhưng từ sau khi chị thích Phó Hải, liền bắt đầu xa lánh em, so đo với em…"

Giang Lan Lan thật sự không thật sự không hiểu tại sao suy nghĩ của cô lại kỳ quặc như vậy, cô cười khẩy một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Cô thật sự nghĩ vì tôi thích Phó Hải mới làm mấy chuyện này, cố tình làm khó cô, không thèm để ý đến cô à? Vậy thì thật sự không phải, hiện tại tôi đối với Phó Hải, một chút hứng thú cũng không có."

"Còn nữa, trước đây tôi không nói những chuyện cũ rích kia, không có nghĩa là tôi không để ý, cô học giỏi, đến cả logic này cũng không hiểu sao? Không nói, không có nghĩa là không để ý, có hiểu không?"

Giang Phương Phương trầm mặc, rõ ràng không tin lắm, Giang Lan Lan theo đuổi Phó Hải lấy lòng, chuyện này ai ai cũng thấy.

Trước đây, cô ấy cảm thấy người chị họ này bị Phó Hải và những người bên cạnh cậu ta ghét bỏ, không có bất kỳ uy h.i.ế. p nào, mà bây giờ, cô ấy  cảm thấy có nguy cơ, hơn nữa cho rằng Giang Lan Lan chính là bởi vì chuyện này mà tính tình thay đổi lớn.

"Tôi nói thẳng ra, tôi chỉ thích con ch. ó què chân nhà ông Viên ở đầu thôn, chứ không thích gì đến Phó Hải. Đừng nói thêm gì nữa, tôi nói đến thế là hết lời, có giải thích nữa cũng không giải thích ra được cái gì hay ho."

"Tôi phải ngủ rồi, đừng làm phiền tôi nữa."

Nói xong, cô lại nằm xuống. Bây giờ cô rất buồn ngủ, chỉ muốn ngủ.

Nói ngủ là ngủ, còn về việc Giang Phương Phương ở bên tấm rèm đứng bao lâu, lại khóc bao lâu, cô cũng không biết.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn đã ra ngoài, Giang Lan Lan cảm thấy mình đi ngang qua tấm rèm ngăn cách còn có thể mơ hồ nghe thấy đối phương trở mình không yên, kéo cửa phòng ra còn nghe thấy một tiếng nức nở cố gắng đè nén.

Cô phản ứng lại, không khỏi khỏi thở dàu trong lòng, chỉ có chút chuyện này, có cần thiết không…

Nhưng ngẫm lại, cô em họ của nữ chính này trong "sách" trên con đường tình cảm với nam chính, liền thường xuyên dùng nước mắt đem nam chính ngông cuồng như con lừa kéo lại thật chặt, đây cũng coi như là một loại năng lực.

Cô ấy là vừa cương vừa nhu, vừa có thể tỏa sáng trong sự nghiệp, cũng có thể xử lý tình cảm hài hòa tốt đẹp. Đôi khi nước mắt không phải là bằng chứng cho sự yếu đuối của phụ nữ, mà là một loại vũ khí đặc biệt.

Nhưng những điều này Giang Lan Lan đều không quan tâm, bởi vì cô phải đi bày sạp bán ốc.

Hôm nay Triệu Ái Kim ở trong phòng giả chết, gọi thế nào cũng không dậy, Giang Lan Lan đành phải để người mẹ nhút nhát của mình đi cùng.

Đến chợ, quả nhiên, hai vợ chồng Triệu Kiến Quân đã bày sạp rồi! Thôn Tiểu Lĩnh của bọn họ gần Ngô Mao Câu, từ sáng sớm đã đến chiếm vị trí, nhìn thấy mẹ con Giang Lan Lan đến, hai vợ chồng đồng loạt quay đầu, giả vờ như không nhìn thấy bọn họ.

Nhưng lần này Giang Lan Lan không định bỏ qua cho bọn họ, trước tiên cô tìm một vị trí, dặn mẹ mình bày sạp hàng ra, sau đó liền hăm hở đi về phía Triệu Kiến Quân.

"Ôi Lan Lan…" Hà Tú Anh ngăn không kịp, đành phải trơ mắt nhìn cô đi, nhưng bà vừa thu dọn sạp hàng vừa nhìn chằm chằm bên kia, dự định chỉ cần nhìn thấy con gái chịu thiệt, bà nhất định lập tức chạy qua giúp đỡ.

Phụ nữ nông thôn không có bản lĩnh gì khác, nhưng sức lực lớn, thật sự đánh nhau, không thiệt thòi!

"Là Lan Lan à…" Triệu Kiến Quân mắt thấy Giang Lan Lan đi tới, sờ sờ đầu, lúng túng.

"Lần này chúng ta cách rất xa, không có tranh giành việc làm ăn của cháu!" Vợ Triệu Kiến Quân là Tôn Mai Hương nheo mắt cười.

Rõ ràng cho rằng Giang Lan Lan là đến gây chuyện.

Giang Lan Lan cười: "Chú thím hai của Phương Phương, cháu cũng không nói gì khác, chính là nghe khách quen nói các người ra ngoài đều nói, ốc của các người, là cháu tận tay chỉ dạy? Còn nói hai sạp hàng nhà chúng ta là cùng một nhà? Thật sự có chuyện này sao?"

Khí thế của Triệu Kiến Quân càng yếu hơn, ông ta lắp bắp muốn nói chuyện, Tôn Mai Hương vội vàng giẫm ông ta một cái, cười híp mắt nói: "Bọn thím không có nói như vậy, đều là người khác đồn thổi, Lan Lan à, cháu đừng tin! Chúng ta mở cửa làm ăn, mỗi người làm một kiểu, không ai làm phiền ai!"

Giang Lan Lan nhếch khóe miệng: "Được, các người nói như vậy cháu liền yên tâm, nếu không đến lúc đó mùi vị không giống nhau, người khác còn tưởng cháu không thành thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!