Chương 23: Kết quả thi dự tuyển - "Được thôi. Đến lúc đó tôi canh chừng, cậu đánh hắn."

Giang Lan Lan mặt không biểu cảm nhìn Lưu Quế Hoa và vợ chồng Triệu Ái Kim cãi nhau, bị Hà Tú Anh nhẹ nhàng kéo tay, chỉ vào phòng bếp ra hiệu cho cô đi.

Lúc này cô mới nhớ ra, cả buổi sáng chưa ăn gì!

Lúc này liền cười với mẹ mình, đứng dậy đi vào phòng bếp ăn cơm.

Hà Tú Anh đi theo, để Giang Lan Lan ngồi xuống, bà ta đi đem cơm canh hâm nóng trong nồi bưng ra.

Giang Lan Lan ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu nhỏ, nhìn dáng vẻ có chút hoạt bát của mẹ mình, ít nhiều có chút vui mừng. Từ khi cô trở thành "người có ích" có thể kiếm tiền, sự tự tin mà mẹ cô vì không sinh được con trai mà luôn đè nén dần dần tăng lên một chút.

Hai ngày trước thím Lý hàng xóm lại nhân lúc cho lợn ăn chua ngoa ám chỉ mẹ cô, cô còn nghe thấy mẹ cô mắng lại một câu "Thì sao chứ, Lan Lan nhà chúng tôi còn kiếm tiền giỏi hơn con trai bà đấy!" 

"Ăn mau đi." Hà Tú Anh đưa một bát lớn cho Giang Lan Lan.

Dưới đáy bát lớn là nửa bát cơm, bên trên phủ một lớp rau diếp xào và rau dớn, khô khốc không có chút dầu mỡ nào, vừa nhìn là biết Lưu Quế Hoa xào.

Giang Lan Lan cũng không chê, cô thật sự đói rồi, vội vàng vùi đầu ăn cơm.

Hà Tú Anh nhìn con gái ăn ngấu nghiến, một tia đau lòng lan tràn trên mặt.

Bà không có tài cán gì, không xào được món ốc ngon như Lan Lan, cho nên chỉ có thể làm chút việc lặt vặt, làm khó Lan Lan thường xuyên phải dậy từ chan giờ sáng bận rộn, mãi đến trưa mới kéo thân thể mệt mỏi về nhà, nhìn thấy thân thể gầy gò, đều không có lớn thêm được mấy lạng thịt.

Ăn một chút đã no bụng, Giang Lan Lan thả chậm tốc độ ăn cơm, hướng về phía mẹ mình cười ngọt ngào.

"Mẹ," cô nghiêng người nhìn ra ngoài phòng bếp, phát hiện không có ai, cô khẽ hỏi, "Lần trước con nói chuyện ra riêng, rốt cuộc cha mẹ nghĩ thế nào?"

Nói đến, chuyện lần trước bị Giang Lương Sơn đè xuống, sau đó không có ai nhắc đến nữa, lúc này Giang Lan Lan muốn biết suy nghĩ của cha mẹ mình, vừa đúng lúc hoàn cảnh thích hợp, bầu không khí cũng thích hợp, liền trực tiếp hỏi.

"Ra riêng…" Hà Tú Anh ngơ ngác lẩm bẩm hai chữ này, không biết con gái vì sao lúc này lại nhắc đến chuyện này.

"Con có thể có suy nghĩ gì…" Bà khẽ lẩm bẩm.

Ra riêng à… Ai mà không muốn có một gia đình nhỏ, sống cuộc sống của riêng mình, nhưng lần trước Lan Lan nhắc đến một chút, bà ta đã sợ hãi hồi hộp rất lâu, căn bản không dám nghĩ có một ngày có thể thật sự ra riêng.

Giang Lan Lan nhìn chân tóc hoa râm trên đầu mẹ, cười: "Sao lại không có suy nghĩ chứ, nếu mẹ và cha có ý nghĩ này, chúng ta lập tức nghĩ cách."

Hà Tú Anh vẫn lắc đầu: "Ra riêng là không thể, sẽ bị người ta đ.â. m sau lưng, đừng nói là con, cha con cũng chắc chắn không muốn."

"Hơn nữa, đâu phải dễ dàng ra riêng như vậy, chúng ta chỉ có một căn nhà này, lại không có tiền xây nhà mới, ra riêng rồi ở đâu? Ăn gì?"

Với tính cách của Lưu Quế Hoa, trước không nói có thể ra riêng hay không, cho dù thật sự muốn ra riêng, bà ta sợ là cũng sẽ không chia một xu cho con trai lớn bên này.

Đương nhiên, vấn đề dưỡng lão ở nông thôn, lại càng rõ ràng, thường là con trai lớn phụng dưỡng, những người con trai khác cùng nhau bỏ tiền bỏ sức. Cũng có luân phiên ở nhà các con trai, nhưng nói chung trách nhiệm phụng dưỡng của con trai lớn là lớn nhất.

Bố cô là con trai trưởng trong nhà, muốn ra riêng, về nguyên tắc mà nói, ông bà nội cô cũng sẽ phải sống cùng với gia đình cô.

Nói thật, ông nội cô thì không sao, tuy rằng tư tưởng quan niệm cũng không khác gì những ông già bà già tư tưởng phong kiến chưa được loại bỏ, nhưng luôn trầm mặc ít nói, cũng không hay xen vào chuyện, nói không hay, đây là không làm gì, nhưng nói hay, người ít nói chung quy là không có nhiều chuyện khiến người ta không vui.

Chính là Lưu Quế Hoa, Giang Lan Lan vừa nghĩ đến cái miệng đó của bà, lập tức cảm thấy phiền muộn, hận không thể cách xa ba mươi mét, quanh năm suốt tháng sống cùng nhau, cô thật sự không được, cha mẹ cô cũng căn bản sẽ không vui vẻ.

Giang Lan Lan nhìn người mẹ mấy chục năm như một ngày chịu đủ giày vò, trong lòng khẽ cảm thán một tiếng, khó khăn!

Chuyện Triệu Kiến Quân tranh giành việc làm ăn cuối cùng vẫn bị Lưu Quế Hoa nhịn xuống, đều là người thân, bà ta cũng không tiện đi gây chuyện, dù sao cũng phải giữ chút mặt mũi.

Nhưng cũng liên tục một thời gian không cho Triệu Ái Kim sắc mặt tốt, Triệu Ái Kim không quan tâm, bà ta từ chỗ anh chị dâu mình chia được tiền, đang vui vẻ, bị mắng mấy câu và liếc xéo thì có là gì, chỉ có tiền cầm trong tay, mới là thật.

Không lâu sau, khối lớp 12 của trường trung học cấp ba của huyện thi dự tuyển.

Giang Phương Phương là mầm non học tập bảo chai của nhà họ Giang, trong học tập là có thực lực, hú hồn hú vía, trở thành một phần sáu người trong lớp vượt qua kỳ thi dự tuyển.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!