Đón những đám mây và rặng núi xanh đen ở phía chân trời, Giang Lan Lan hít sâu một hơi không khí tràn ngập mùi thơm của món xào, sải bước đi về phía trước.
Đợi đến khi cô dừng bước, mới chợt nhận ra, mình vậy mà không biết từ lúc nào, đã đi đến gần nhà Cố Gia Thâm...
Cô không có ý định quấy rầy người khác, nên quay người định đi về, nhưng lại vô tình nhìn thấy Cố Gia Thâm đang cúi người làm gì đó ở cánh đồng bên cạnh.
Cô nhất thời có chút tò mò, lặng lẽ bước trên bờ ruộng đi về phía anh.
[Cố Gia Thâm đang bận cái gì vậy? Đang nhổ cỏ sao?]
[Không đúng không đúng, mảnh ruộng này hình như là của anh Nhị Ngưu, sao cậu ấy có thể nhổ cỏ cho người khác được.]
[Chẳng lẽ là đang bắt chạch? Ừm, cái này thì có khả năng.]
[Mà liệu Cố Gia Thâm có biết bắt chạch không nhỉ? Trông cậu ấy thanh lịch như vậy, không giống người có thể bắt được chạch... À không đúng, cậu ấy còn có cơ bụng nữa mà!]
[Rõ từng múi! Thật khiến người ta phải thèm thuồng...]
Giang Lan Lan đi rất nhẹ nhàng, không phát ra chút âm thanh nào, nhưng Cố Gia Thâm đã sớm nhận ra có người đang tiến sát lại gần.
Lúc này anh không muốn giao tiếp với người khác, cộng thêm tiếng lòng kia dần dần chạy theo hướng kỳ lạ, liền không ngẩng đầu lên mà tiếp tục làm việc của mình, nghĩ rằng đợi người kia cảm thấy không thú vị, thì sẽ rời đi.
Giang Lan Lan không biết anh lại có suy nghĩ như vậy, cô đứng trên bờ ruộng nhìn một chút, liền nhiệt tình hỏi:
"Cố Gia Thâm, cậu đang bắt chạch hả?"
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ nhẹ nhàng vang vọng trong thung lũng, khiến Cố Gia Thâm hoàn toàn không thể làm ngơ, đành phải đứng thẳng người, gật đầu với Giang Lan Lan.
"Bắt được bao nhiêu rồi? Cậu định tự ăn hay là mang đi bán?" Giang Lan Lan lại tò mò hỏi.
"Ăn." Cố Gia Thâm dời ánh mắt đến bóng dáng Giang Lan Lan đang chìm trong ánh chiều tà, giọng nói hơi khàn khàn trả lời.
[A, không biết tài nấu ăn của Cố Gia Thâm thế nào nhỉ! Cậu ấy trông không giống người biết nấu ăn chút nào, giống như thiếu gia nhà giàu ngày xưa cơm bưng nước rót. Nhưng mà, tính ngược lên hai đời, nhà họ Cố đúng là thuộc dạng như vậy.]
[Nhưng mà cậu ấy sống một mình, chuyện gì cũng phải tự làm, chắc hẳn là cái gì cũng biết làm, không thì đã sớm c.h.ế. t đói rồi.]
[Ừm... Không biết chạch chiên có bán được không, a, không được, thứ này khó bắt quá, tốn thời gian, không dễ làm, giá nhân công quá cao.]
Cố Gia Thâm nghe tiếng lòng của Giang Lan Lan lan man đủ kiểu, khẽ ho một tiếng, mở nắp cái giỏ bên cạnh ý bảo cô xem: "Cũng không bắt được bao nhiêu."
Giang Lan Lan nghiêng người nhìn qua, ánh sáng quá kém, không nhìn rõ, nhưng không cản trở cô phụ họa: "Giỏi thật!"
[Có thể làm chạch xào sả ớt, chiên thật khô, giòn tan, thơm phức!]
[Còn có thể làm chạch hầm trứng, thơm ngọt, mềm mịn!]
[Nấu canh cũng ngon, bổ dưỡng, bồi bổ cơ thể, canh ngọt thịt mềm~]
[Hay là ngày mai bảo cha bắt thêm ít chạch đi, muốn ăn quá!]
Cố Gia Thâm không biết nhiều món như vậy, nhưng anh thông qua những suy nghĩ của Giang Lan Lan, anh mới biết rằng những con chạch nhỏ này lại có thể chế biến nhiều món ăn khác nhau như thế.
Có một con muỗi đậu trên chóp mũi anh, nhột nhột, có chút muốn sờ, nhưng lúc giơ tay lên mới nhớ ra tay mình toàn là bùn đất, đành phải nhẹ nhàng xua xua, đuổi con muỗi đáng ghét kia đi.
"Đúng rồi, sao cậu không đi học vậy..." Giang Lan Lan do dự một chút, vẫn hỏi.
Cô vừa gặp được Giang Phương Phương và mấy người bạn khác, mới nhớ ra Cố Gia Thâm dạo này hình như đều ở nhà, không có đi học.
Cậu ấy là người đứng đầu khối đấy, sao không ở yên trong trường học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!