Chương 3: (Vô Đề)

Biên tập: Sabi

Beta: Qin Zồ

Mọi người tới không sớm, mà nhà cô do đã biết tin trước, nên hôm nay dù là bố hay mẹ thì đều về sớm hơn. Bố Tôn và anh cả Tôn Tuấn đến nhà đầu tiên, chân trước hai người vừa về thì gần như chân sau mẹ Tôn đã xuất hiện. Lúc bố về còn cầm theo một bình rượu đế, trên tay anh trai là mấy chai bia lớn, mẹ đi theo sau, trên tay xách một miếng thịt ba chỉ nặng trĩu.

Gặp mặt người thân hiển nhiên kiểu gì cũng phải hỏi han. Mẹ Tôn tay bắt mặt mừng với mẹ và các chị em, để con gái mang thịt vào nhà bếp, còn mình thì trở về phòng nhanh chóng thay đồ mặc ở nhà rồi liền sang bếp.

Tôn Biền để thịt lên thớt, tìm trà pha cho bố và các cậu, còn dì hai vào bếp phụ một tay. Lúc đi đưa trà cô không trông thấy anh cả đâu, nhìn về phía phòng hai anh em bên kia mấy lần cũng không có, chắc là bị bố sai đi tìm thằng út rồi.

Người lớn nói chuyện Tôn Biền không thể chen miệng vào, còn mẹ thì đã xuống bếp chỉ đạo. Đưa nước trà xong, cô lập tức về phòng mình. Còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nghe tiếng mở cửa trước, mấy giây sau cả phòng náo nhiệt hẳn. Nghe giọng chào hỏi liên thanh ngọt như mía lùi kia, Tôn Biền chẳng cần ra ngoài cũng biết chắc em trai mình đã về.

Quả nhiên một lúc sau nó lẻn từ phòng khách đến phòng cô, cẩn thận khép hờ cửa chặn ánh mắt mọi người trong phòng khách. Em trai thần thần bí bí tiến tới trước mặt, lấy ra một món đồ từ trong túi xách đưa cho cô: "Chị, cho chị nè." Tôn Biền nhìn món đồ cậu em đưa, thì ra là một quyển "Chuyện xưa1".

"Không phải chị luôn muốn đọc à? Hôm nay em nhìn thấy ở nhà Tiểu Quân đấy. Anh nó mê "Chuyện xưa" như điên, kỳ nào cũng phải đặt trước. Em bèn mượn ổng một quyển về cho chị xem."

Bố chẳng mấy đồng ý việc con cái đọc những loại sách không liên quan đến học hành khi còn đang đi học. Nhưng mà với văn học thiếu nhi, văn học trung học, tạp chí Thiếu Niên, sách "Mười vạn câu hỏi vì sao?" cùng các loại báo khác thì ông vẫn sẵn lòng chi tiền. Về cơ bản, trường học có thể đặt mua các loại tập san nào thì nhà cô cũng sẽ đặt một phần. Đây là khoản chi tiêu rất quan trọng với cả nhà.

Nhân lúc bố còn bận tiếp đãi họ hàng ngoài phòng không rảnh để ý, hai chị em lén lút như trộm đọc cuốn "Chuyện xưa" mà Tôn Ký mang về. Dù chẳng có gì lớn lao nhưng Tôn Biền lại có cảm giác như hồi xưa, nửa đêm giấu đèn pin trong chăn lén đọc tiểu thuyết tình cảm.

Đợi tới khi Tôn Tuấn gọi hai đứa ra ăn cơm, họ đã đọc được hơn nửa nguyệt san. Bởi quá tập trung tinh thần nên cả hai đều không nhận ra có người vào phòng, đột nhiên thấy đầu anh trai xuất hiện thì giật nảy cả mình. Tôn Ký bị hù sợ xém rớt xuống giường vừa vỗ ngực vừa nói:

"Ôi mẹ ơi, anh cả, anh đi làm sao mà im ru vậy? Em còn tưởng là bố vào phòng, sợ muốn chết."

Tôn Tuấn không để ý đến cậu, lật cuốn sách hai chị em vừa xem hồi nãy mấy lần, thấy là "Chuyện xưa" thì bảo: "Đây là đồ của anh trai Quân Tử đúng không, tầng mình chỉ có ổng đặt thôi. Lúc mấy đứa xem nhớ cẩn thận chút, đừng làm bẩn hay gãy trang sách. Anh của Quân Tử giữ sách hơn cả bảo bối nữa."

Tôn Ký vỗ ngực cam đoan: "Anh cứ yên tâm, em đảm bảo nhất định sẽ trả lại nguyên vẹn cuốn "Chuyện xưa" này cho anh trai Quân Tử."

Tôn Tuấn liền gật gù nói thêm: "Cũng chỉ mượn được vài ngày, nếu mấy đứa thích đọc thì chờ sau khi đi làm anh cũng đặt một bộ."

"Đi làm á? Anh, chuyện nhà máy tuyển công nhân có manh mối gì rồi sao?"

Tôn Biền vừa ngạc nhiên xen lẫn hớn hở, còn ông anh thì ngu ngơ cười đáp: "Ừ, nhà máy đã dán tiêu chí tuyển dụng lên rồi. Tìm người học nghề, độ tuổi từ mười sáu đến hai mươi, chỉ tuyển con em công nhân viên trong nhà máy chúng ta. Hôm nay bố đã giúp anh ghi danh bên chỗ quản lý xưởng. Chờ ngày mai bổ sung giấy tờ, qua vài hôm nữa kết thúc tuyển người là anh có thể báo danh."

"Tốt quá, anh có việc rồi!" Hai chị em Tôn Biền, Tôn Ký nghe vậy vô cùng phấn khích, Tôn Tuấn cũng rất vui. Dù sao thì trong ba đứa con, em gái đã thi đậu cấp ba và em trai bản tính thông minh lanh lợi, chỉ có anh là người không hợp học hành nhất. Thế là, nhà người ta đều là anh trai lo lắng cho em út, còn tới nhà Tôn Tuấn lại đổi thành em út lo cho tương lai của anh.

Bây giờ thì tốt rồi, vào nhà máy điện có công ăn việc làm ổn định, cuộc sống về sau đã được đảm bảo. Mọi người trong nhà cũng không phải lo lắng vì cậu. Ngay khi ba anh em còn đang cười nói phấn khởi thì mẹ Tôn gõ cửa phòng mở hé, bảo:

"Mấy đứa có đi ăn cơm không? Tôn Tuấn, mẹ bảo con qua gọi em, mà sao con cũng luyên thuyên theo tụi nó thế hả?"

Tôn Ký có lòng báo tin vui cho mẹ, bèn đi qua nói: "Mẹ ơi, anh vào nhà máy…"

Còn chưa hết câu đã bị trừng mắt im bặt, thằng quỷ nhỏ thấy sắc mặt mẹ sai sai thì không hó hé gì thêm nữa.

"Được rồi mau ra ăn cơm, để người lớn phải chờ mấy đứa, đúng là không có phép tắc."

Ba đứa bị mẹ khiển trách ngoan ngoãn đi ra, xếp chỗ ngồi cùng nhau chờ ăn. Cơm tối ngày hôm nay của nhà Tôn Biền vô cùng phong phú, có trứng chiên, thịt xào bầu, miến trộn cải ngồng, thịt hầm củ cải. Gần như trong món nào cũng có đồ ăn mặn.

Miếng thịt ba chỉ lớn mẹ mang về được dùng hết không chừa chút nào. Ngoài đem đi xào chung với món ăn thì trên bàn cơm còn xuất hiện một tô thịt kho tàu đầy ụ, tỏa khói thơm lừng. Bàn đồ ăn phong phú thật đấy, dù gia đình Tôn Biền có mức sống khá ổn thì vẫn rất hiếm thấy. Hai anh em trai nhà họ nhìn bát đầy thịt kho tàu béo ngậy nổi bật, không kiềm được mà lặng lẽ nuốt nước bọt mấy lần. Thịt kho tàu đó! Lần trước vào Tết Đoan ngọ mới được ăn!

Giờ cho dù nhân viên nhà máy có đãi ngộ và phúc lợi tốt như vợ chồng nhà họ Tôn, thì cả tô thịt kho tàu thế này cũng không phải lúc nào muốn là ăn được. Những ngày bình thường họ chỉ xào thêm chút thịt trong đồ ăn để coi như cải thiện cuộc sống. Dinh dưỡng của bọn nhỏ dựa cả vào trứng gà và sữa chua được giao đến sáng sớm mỗi ngày.

Bố Tôn đang bận rót rượu cho người thân. Bà ngoại Điền là người có vai vế lớn nhất trên bàn nên động đũa đầu tiên, gắp một khúc thịt kho tàu nửa nạc nửa mỡ vào trong chén Tôn Biền kế bên.

Tôn Biền trước đây không hề ăn thịt mỡ, nhưng tới không gian này vài chục năm, tật xấu kén ăn của cô sớm đã không thuốc tự khỏi. Khi mà trong bụng thiếu chất béo thì ăn thịt gì cũng thơm ngon. Đối với việc bà ngoại "bất công", hai anh em Tôn Tuấn, Tôn Ký trái lại chẳng nói gì bởi đã quen rồi.

Trước đây vào thời điểm loạn lạc nhất, ba anh em đã từng được gửi đến nhà ngoại một khoảng thời gian. Bà đối xử bình đẳng với bọn họ, chỉ khi chia đồ thì phần đầu tiên nhất định sẽ cho Tôn Biền. Quả nhiên sau khi gắp cho cháu gái xong, bà ngoại Điền lại gắp cho hai đứa cháu trai mỗi đứa một khúc thịt rồi mới bắt đầu ăn. Bà ngoại động đũa có nghĩa là mọi người có thể ăn rồi. Hai anh em nhà cô không uống rượu, nên đối tượng tấn công chủ yếu chính là thức ăn trên bàn.

Khi dùng bữa, vẻ mặt dì rõ ràng không tập trung, sự chú ý dường như không hề đặt lên đồ ăn phong phú trước mặt. Ánh mắt bà liên tục đảo qua mọi người trên bàn tiệc, nhất là khi em gái và em rể nhìn về phía mình, lần nào cũng muốn nói rồi lại thôi. Kiểu như có gì đó cần bày tỏ mà không biết nên mở lời thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!