Chương 17: (Vô Đề)

Biên tập: Sabi

Beta: Qin Zồ

Nhà ông ngoại Tôn Biền nằm ở tận cùng trong thôn, các hộ gia đình của thôn họ Điền phân bổ rất có quy luật. Nhà càng cũ thì càng sát chân núi, nhà càng mới thì càng gần đường thôn, nghe nói đây là do phần lớn ruộng nương của các gia đình đều nằm trên núi, hồi xưa vì để mọi người trồng trọt cho tiện nên mới thi công nhà ở cách ruộng gần hơn một chút.

Khi thôn với nhà máy và thị trấn bắt đầu trao đổi ngày càng thường xuyên, để tiện đi lại người xây nhà sau này mới lựa chọn đặt móng ở bên cạnh đường cái. 

Tất cả mọi thứ được xây dựng cho một cuộc sống tốt đẹp hơn, điều này không chỉ xuất hiện ở thôn họ Điền, mà còn ngày càng rõ nét ở các thôn, thị trấn lân cận khác.

Tôn Biền đi thẳng về nhà ông ngoại, dọc đường khi đi ngang qua cổng nhà ông bác cả chợt nghe thấy tiếng khóc la thảm thiết bên trong. Khỏi cần phải nói, nhất định là ông cụ sau khi về nhà đang bắt tay vào trừng trị thằng cháu trai dám mặc thứ đồ quái gở kỳ lạ rồi.

Nghe Trường Quý kêu trời than đất, còn có tiếng bà bác cả khuyên bảo can ngăn, Tôn Biền vô cùng đồng cảm bước nhanh qua cổng nhà ông bác cả.

Sau khi giẫm lên hòn đá và tung tăng nhảy qua dòng suối nhỏ ở cổng, cô nhìn thấy các cụ bà đang cầm quạt ngồi dưới gốc cây thầu dầu dại bên phía Tây nhà hóng mát.

Ngày nay, chẳng có ai dư tiền tới cửa hàng mua mấy chiếc quạt nhựa xếp in hình nhân vật xinh xắn hoặc phong cảnh sơn thủy tươi đẹp. Những chiếc quạt gió được người dân nông thôn sử dụng chủ yếu là do chính họ làm nên.

Phương pháp chế tạo loại quạt nan giấy này cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm một tờ bìa cứng, hoặc một số tờ giấy mềm chồng lên nhau, rồi dùng cây kéo cắt mặt quạt thành hình tròn, lấy vải bông bọc xung quanh tấm bìa tròn, rồi dán hồ lên trên là chúng ta đã làm xong phần cánh quạt.

Tiếp theo tìm một nhánh cây nhỏ cỡ ngón tay cái chặt thành độ dài thích hợp, dùng rìu chẻ đầu cành cây, nhét đầu cây vừa chẻ vào phần nan quạt đã làm xong trước đó rồi dùng sức kẹp chặt, sau đó lấy sợi chỉ to khâu lại cho chắc là được.

Quạt nan giấy như mô tả

Cái quạt này thuộc loại vật dụng bỏ đi, nhưng mà hiệu quả quạt gió cũng rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là không quá bền. Thường sau một mùa hè tấm bìa quạt mới làm sẽ bị gãy, sang năm cũng chỉ có thể làm lại cây quạt khác.

Vì vấn đề lựa chọn vật liệu, trên bề mặt quạt bà con làm thường sẽ xuất hiện đủ loại hoa văn, chữ viết màu sắc sặc sỡ.

Từ từ bước vào Tôn Biền mới tận mắt trông thấy trên phiến quạt thím cầm có hình hai người đàn ông nói tiếng Anh rất lớn, hơn nữa còn có một số từ đơn và chữ cái tiếng Anh lộ ra quanh viền, hiển nhiên đây chắc là sách giáo khoa con cái trong nhà không cần nữa nên đem làm quạt nan giấy.

Bà ngoại thấy Tôn Biền quay về có một mình cũng chẳng bất ngờ chút nào, tính cách thằng cháu nhỏ bà y như con khỉ, giờ phút này sợ là không biết chạy tới xó xỉnh nào lật ngói nhà rồi.

Bà vẫy vẫy quạt trên tay nói với các cụ bà đang tán gẫu: "Không nói chuyện với mọi người nữa, Tiểu Biền nhà tôi trở về rồi."

Nói xong rồi đứng dậy chờ Tôn Biền, hai người cùng nhau về nhà.

Vợ chồng già nhà họ Điền ngụ ở phòng phía Đông gian nhà chính. Hai gian phòng chính ở phía Đông đều thuộc về hai cụ, còn hai gian ở phía Tây thì cho con trai lớn và các cháu ở.

Trong phòng ông bà có chỗ rất đặc sắc, mỗi món đồ nội thất bày biện và sử dụng thoạt nhìn có vẻ không bắt mắt mấy, nhưng sau khi dùng rồi thì luôn phát hiện ra được tâm tư đặt trong đó.

Chẳng hạn như chiếc bàn trang điểm của bà ngoại, nếu bạn không biết trong phòng có món đồ này mà cất công đi kiếm thì chắc chắn không thể tìm thấy được, bởi nó đã bị bàn tay khéo léo của ông ngoại giấu đi trong tủ quần áo lớn.

Cái bàn trang điểm ấy đã che giấu hơn mấy chục năm vì không muốn làm người ta ngứa mắt. Phải biết rằng vào lúc thời thế lộn xộn nhất, không chỉ bàn trang điểm, trong nhà bày một cặp bình sứ cắm chổi lông gà cũng có thể bị người khác dìm xuống bảo là phong cách tư bản, đầu còn tàn dư tư tưởng địa chủ bóc lột.

Hồi nhỏ Tôn Biền từng sống bên bà một khoảng thời gian, thế nên cô biết bà mình có giấu một ít món đồ rất quý giá.

Những năm gần đây ngoại mới từ từ đem một vài thứ ra dùng, nhìn cái bộ máy hát với đĩa than cũ kia kìa, Tôn Biền thật là phục, mấy món này làm sao mà giấu đi được nhỉ?

Bà ngoại lấy một cái đĩa than từ trong đám đĩa kia ra, sau khi thả kim vào vị trí xong đĩa mới chầm chậm xoay tròn, giọng ca trong trẻo đầy nội lực, đậm đà mà trôi chảy của thầy Mai(1) lập tức phiêu bồng khắp căn phòng nhỏ.

Cái đĩa mà bà ngoại chọn chính là "Quý phi say rượu", một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của thầy Mai. Hồi trước Tôn Biền không thích nghe kịch, cô luôn cảm thấy mình không thể hiểu được những lời ê ê a a đám đàn ông lên sân khấu nói. Nhưng kịch của thầy Mai, dù cô nghe không hiểu lời nhưng vẫn cảm nhận được làn điệu, hoàn toàn đáng để pha một ấm trà ngon từ từ hưởng thụ. Mà bà cô chính là loại người biết hưởng thụ như thế.

Bà Điền có một bộ đồ trà cũ làm bằng gốm từ đất sét, không phải món do người nổi tiếng nào làm cả, chỉ là loại rất bình thường nhưng hơn ở chỗ sử dụng trong thời gian dài. Dùng pha trà không ngừng trong mấy chục năm, hiện tại cái ấm gốm ấy dù không thả trà vào mà rót nước nóng, sau khi ngâm một lúc cũng sẽ có "nước trà" đổ ra từ trong ấm mang theo mùi hương của lá trà.

Ngoại thật rất để tâm đến việc chăm chút cho cái ấm trà kia, nhưng bình thường khi trong nhà tiếp khách lại không dùng đến. Chỉ khi nào tâm tình bà cụ tốt, muốn nghe hát uống trà, thì mấy món bộ đồ trà này mới được lục lọi lấy ra từ hòm khóa trong tủ.

Bà nấu nước trên bếp đun xong, đổ "nước trà" có mùi thơm trong ấm ra, rửa sạch hết mấy món đồ uống trà khác. Cụ Điền pha trà, Tôn Biền ngồi bên cạnh nhìn, với một người cả hai đời đều sống ở phương Bắc, chỉ uống túi trà lọc như cô thì nhìn người khác pha trà là một chuyện rất có ý nghĩa.

Bộ đồ trà bà Điền pha rất bình thường, trà được nấu cũng thế, trên ngọn núi phía sau sân nhà ngoại mọc mấy vùng cây trà hoang. Hằng năm sau Tiết Thanh minh, ở thôn nhà họ Điền vạn vật bắt đầu hồi xuân, cứ trước tiết cốc vũ là bà ngoại Điền sẽ lựa chọn một ngày thích hợp để đi ngắt cẩn thận đám mầm trà đầu tiên mới nhú lên. Về nhà rồi liền dùng xẻng gỗ sao trà trên cái chảo sắt lớn, thành phẩm sau khi hong khô chính là loại trà mà bà ngoại đang pha bây giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!