Lại nói Nguyên Dung sau khi từ phòng lớn ra về, kìm nén bực bội một đường đi về viện. Trương di nương bởi vì sau bữa cơm chiều phải ở lại phục vụ nên không dám đi trước, trong lòng nhớ lại không khỏi có vẻ nóng nảy lo lắng. Lý thị nói chuyện với nàng vài câu rồi cho nàng trở về. Trương di nương vội vàng từ phòng lớn chạy nhanh đến phòng của Nguyên Dung, nhìn thấy Nguyên Dung đang nằm trên giường ấm ức khóc.
Trương di nương đuổi hết bọn nha đầu ra khỏi phòng đóng cửa lại, đau lòng tiến lên vỗ vỗ lưng Nguyên Dung nói "Nhị tiểu thư, đừng khóc nữa, coi chừng khóc hư thân thể"
Nguyên Dung trở thân mình, hất tay nàng ra, ngồi dậy khóc thút thít nói "Con học nữ công với di nương không tốt sao? Cũng có nhiều cơ hội chung sống hơn, nhưng di nương lại cứ xúi con đi tranh nữ công sư phụ của muội muội, cũng làm cho phụ thân mắng con. Con thường cho di nương muốn tốt cho con, xem ra hôm nay là muốn hại con"
Trương di nương cầm khăn lau lệ giúp nàng nói "Con là máu thịt rớt ra từ ta, ta làm sao sẽ hại con? Không phải bởi vì mẫu thân con quá thiên vị nên ta mới giúp con nghĩ cách hay sao?"
Nguyên Dung nói "Con là một thứ xuất mà ăn mặt dùng đồ đều giống như tiểu thư chính thất, ngày thường mẫu thân cũng đối xử với con thật hiền lành, cũng chưa nói nặng một câu"
Trương di nương nói "Nói con thông minh nhưng thật ra cũng là một kẻ ngu mà thôi. Ăn mặc có thể hao tốn bao nhiêu bạc, chỉ như há mồm thôi, con thật cho rằng nàng thương con thật sao?"
Nguyên Dung nghe lời nói như thế vội vàng ngồi dậy, dùng khăn lung tung lau mặt nói "Di nương rốt cuộc là muốn nói gì? Hai chúng ta không có gì phải che dấu, di nương nên mở rộng cửa sổ ra nói chuyện với ta cho rõ ràng"
Trương di nương kéo cánh tay của nàng nói "Trước kia vì con còn nhỏ, những gì di nương có thể dạy cho con thì đã dạy rồi nhưng lại không dám nói nhiều với con. Di nương dù sao cũng là xuất thân từ một gia đình nhỏ, có thể có kiến thức gì? Mình cũng chỉ là thiếp thất thôi. Mặc dù con không phải dòng chính thất nhưng dù sao cũng là trưởng nữ của phụ thân con, di nương chỉ muốn tranh cho con một phần nhỏ lợi ích thôi"
Nguyên Dung nói "Di nương nói vậy là như thế nào?"
Trương di nương nói "Nghe nói thành Hàng Châu hằng năm sẽ cử hành nữ nhi tiết, những tiểu thư chính thất tròn tám tuổi đều có thể tham gia, lần trước vì Tam tiểu thư chưa đủ tuổi làm cho con cũng không có cơ hội đi. Nữ nhi tiết nổi danh là các tiểu thư tranh tài nữ công, nếu như con được đứng đầu trong cuộc thi này đó chính là khêu tú nổi danh Hàng Châu, sau này cho dù là thân phận thứ xuất cũng không gay trở ngại con"
Nói đến đây Nguyên Dung cười lên tiếng, nghiêng đầu dựa vào ngực Trương di nương nói "Di nương nghĩ thật chu đáo, con lại hiểu lầm di nương"
Trương di nương ôm nàng nói "Thật ra những chuyện này là thứ yếu, việc chính di nương còn chưa nói. Con là thứ xuất, không thể nổi danh được tương lai con cũng chỉ có thể gả cho người ta làm thiếp thất, cho dù gả làm chánh thê cũng chỉ là quan lại nhỏ. Di nương chỉ sinh có một mình con, tương lai còn trông cậy vào con nữa"
Nguyên Dung nói "Nếu là quan lớn thì thiếp thất cũng không sao"
Trương di nương nhéo mặt nàng nói "Nói như vậy cũng không biết thẹn thùng. Theo lý mà nói việc này không phải là việc nên nói với con nhưng ta sợ con không hiểu làm trể nãi chính sự của mình"
Nguyên Dung gật đầu nói "Trước kia con hồ đồ hỗn độn sống qua ngày, chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này. Hôm nay di nương chỉ điểm cho con, con cũng đã sắp mười tuổi cũng không thể sống giống như trước được"
Trương di nương nói "Đúng là những lời này, con thân cận với phu nhân có ích lợi gì? Dù sao cũng không phải ruột thịt, mặc dù không gây trở ngại gì cho con nhưng nàng thương yêu con dù sao cũng có hạn. Tam tiểu thư đối với con có tốt hơn đi nữa, cũng là không thật lòng với con. Nàng ở trong lòng phụ thân có phân lượng hơn con nhiều, nếu con muốn cho phụ thân sủng ái phải vượt qua được nàng"
Nguyên Dung nghiêm túc suy nghĩ cam thấy điều này có lí liền cười nói "Con vẫn cho rằng mình thông minh thì ra con vẫn còn hồ đồ, về sau di nương nên dạy bảo con nhiều hơn"
Trương di nương nhìn Nguyên Dung đã mở rộng lòng mình cũng không còn tỏ vẻ tiểu thư nữa, trong lòng thật vui mừng lại suy nghĩ mưu đồ để nữ nhi được tốt hơn, an ủi Nguyên Dung mấy câu lại trở về phòng.
Như Lan thấy Trương di nương đi về trễ, vội gọi nha đầu múc nước thử nước ấm hầu hạ nàng rửa mặt, Như Mai hỏi "Hôm nay bà cô về trễ như vậy, chắc mệt chết đi rồi, phòng lớn có chuyện gì mà bà cô về trễ như vậy?"
Trương di nương rửa mặt xong đuổi hết tiểu nha đầu ra khỏi phòng, kể lại toàn bộ chuyện lúc tối cho hai người nghe.
Như Lan nghe xong nói "Ý của bà cô rất tốt, nhưng hôm nay phu nhân mời tú nương giỏi như thế dạy cho Tam tiểu thư sợ rằng sang năm Nhị tiểu thư lấy được đứng đầu cũng không dễ dàng như vậy"
Như Mai nói tiếp "Nhị tiểu thư may vá giỏi hơn Tam tiểu thư không biết bao nhiêu lần, chỉ là cả ngày chỉ có chúng ta may vá không bằng sư phụ bên ngoài, nếu lão gia chịu mời sư phụ, phần thắng của Nhị tiểu thư sẽ lớn hơn một chút"
Trương di nương gật đầu nói "Điều này đúng là điều ta đang suy nghĩ, nhưng buổi tối Nhị tiểu thư đã nói sai làm cho mọi chuyện đang tốt đẹp trở thành thất bại, ta làm sao còn dám mở miệng"
Như Mai suy nghĩ một chút cười nói "Thật ra thì lão gia chỉ tức giận một lúc thôi, dù sao cũng là con gái của mình không thể nào tức giận lâu được. Di nương chờ lão gia hết giận, ở bên gối năn nỉ cũng không thể không được"
Như Lan nói "Đúng như vậy, đúng lúc ấy bà cô chỉ cần nói Nhị tiểu thư tiến bộ, lão gia tuy yêu thương Tam tiểu thư nhưng không thể để Nhị tiểu thư quá kém đúng không? Nếu Nhị tiểu thư mọi thứ không được tốt, đối với chuyện lập gia đình tương lai của Tam tiểu thư cũng có ảnh hưởng"
Trương di nương nghe vậy gật đầu nói "Người xưa nói "ba người thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng"(nguyên văn "ba thối thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng" mà cái này thì ta không rõ edit thế nào là tốt hơn phang đại là ba người thợ giày thui). Ba người chúng ta thì có chuyện gì không nghĩ ra được? Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, các ngươi về nhà sớm một chút đi.
Gọi tiểu nha đầu vào phục vụ là được rồi"
Như Lan nói "Chúng ta hầu hạ bà cô nghỉ ngơi"
Trương di nương liền gật đầu, mặc cho nàng thay quần áo giúp mình, Như Mai trãi xong chăn đỡ Trương di nương nằm xuống, mở miệng nói "Bà cô, nô tì vừa suy nghĩ một chuyện"
Trương di nương hỏi "Chuyện gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!