Hơn nữa tháng sau, Nam Bình Quận Vương thế tử Sĩ Hành tự mình tới cửa bái phỏng, vì Cố Lễ ở nha phủ chưa về, Lý thị vội vàng đi phòng khách, Sĩ Hành đang nhìn tranh sơn thủy trong phòng khách, nghe người đến báo mới hoàn hồn.
Hai bên hành lễ rồi ngồi vào vị trí chủ khách, Sĩ Hành cười nói "Hôm nay Sĩ Hành mạo muội tới chơi mong không quấy rầy phu nhân"
Lý thị vội nói "Thế tử nói đùa, Thế tử đến phủ làm khách đã là cho mặt mũi quá mức rồi"
Sĩ Hành khiêm tốn cười, lại hỏi đến Cố Lễ mấy câu mới nói đến ý chính "Ta hôm nay đến tìm Sơn đệ, mấy ngày trước xin hắn luyện võ với ta, hắn nói muốn nói với Cố đại nhân, nhưng không biết ý Cố đại nhân như thế nào?"
Lý thị vội nói "Hôm đó nghe phụ tử bọn họ nói mấy câu, lại không chú ý lắm, chi bằng thế tử đi hỏi khuyển tử"
Sĩ Hành cười nói "Sĩ Hành đang có ý đó, không biết Sơn đệ có trong phủ không?"
Lý thị nói "Đang nghe tiên sinh giảng bài đấy, ta dẫn thế tử qua đó"
Sĩ Hành vội nói "Phu nhân bận rộn, tìm người dẫn đường là được rồi. Ta với Sơn đệ tới lui thân mật, về sau thường xuyên tới phủ quấy rầy, phu nhân cứ luôn khách khí như thế, Sĩ Hành cũng không được tự nhiên"
Lý thị thấy hắn tuổi trẻ lại kính cẩn lễ độ như thế, trong lòng mừng rỡ cho Cố Sơn có bằng hữu tốt, vội gọi Thái Tuyết cận thân nha hoàn của mình dẫn Sĩ Hành đến chỗ Cố Sơn, mình thì xuống bếp an bài cơm trưa.
Nguyên Thu vì dừng lại một tháng chuẩn bị cho Đoan Ngọ, đi học lại không theo kịp tiến độ, Trương tiên sinh thấy nàng không tự học nghiêm túc cho nàng ra bên ngoài tự ôn lại chương trình học một tháng nay, mình ở trong nhà giảng bài cho Cố Sơn.
Nguyên Thu có một chút không phục, nhưng mình một tháng không đi học là sự thật chỉ đành cho người mang ghế ra hành lang, đọc kĩ mỗi ngày.
Sĩ Hành theo Thái Tuyết đi tới, xa xa thấy Nguyên Dung đang nghiêm mặt học bài, liền cười hỏi "Tiểu nha đầu này là ai? Sưng mặt lên thật thú vị"
Thái Tuyết vội nói "Là tam tiểu thư nhà chúng tôi"
Nguyên Thu nghe âm thanh liền đứng lên, Thái Tuyết vội tiến lên nói "Phu nhân để cho nô tì mang thế tử Nam Bình Quận Vương tới tìm thiếu gia"
Nguyên Thu bỏ sách xuống ghế, thi lễ với Sĩ Hành "Nguyên Thu thỉnh an thế tử"
Sĩ Hành đáp lễ "Thì ra là tam tiểu thư, thường nghe tổ mẫu tán dương tam tiểu thư, tam tiểu thư có thời gian nên đi Quận Vương phủ tâm sự với lão nhân gia"
Nguyên Thu cười đáp rồi đi vào xin cho Cố Sơn ra ngoài, Sĩ Hành khoát tay áo lặng lẽ đi vào, ngồi phía sau nghe tiên sinh giảng bài. Nguyên Thu ngồi vào ghế tiếp tục đọc.
Trương tiên sinh nói nửa canh giờ, rồi để Cố Sơn nghỉ hai khắc, bên ngoài Nguyên Thu đã nóng đến chịu không được, nhìn thấy tiên sinh đi ra ngoài, liền đi vào từ cửa sau, cầm chung trà uống hơn phân nửa.
Cố Sơn thấy mũi Nguyên Dung đầy mồ hôi, đau lòng cầm khăn tay lau cho nàng, Nguyên Thu cười né "Tay ca ca mạnh quá, lau mặt muội bị thương"
Cố Sơn nói "Nặng tay chỗ nào, ta nhẹ tay đấy" Nguyên Thu liền cười để cho hắn lau.
Sĩ Hành thấy bọn họ huynh muội thân thiết rất là hâm mộ, ngoài miệng lại trêu ghẹo Cố Sơn "Ngươi cũng lớn rồi, lại đối với muội muội như vậy, thật chọc cười cho ta"
Nguyên Thu nghe vậy mặt đỏ lên, tự mình cầm khăn tay lau mồ hôi, Cố Sơn cười nói "Muội muội ta còn nhỏ, sợ cái gì. Còn huynh, hôm nay tới tìm ta có việc gì không?"
Sĩ Hành nhíu mày "Ngươi đồng ý cái gì với ta quên rồi hả?"
Cố Sơn ngẫm nghĩ khẽ lắc đầu "Thật sự là không nghĩ ra"
Sĩ Hành tức giận cầm chiếc phiến đánh Cố Sơn một cái "Ngươi có hỏi cha ngươi hay không? Cha ngươi có đồng ý cho ngươi luyện võ với ta hay không?"
Cố Sơn bị gõ nhe răng nhếch miệng, mắt thấy cây quạt muốn gõ xuống nữa vội nói "Lát nữa hỏi, lát nữa hỏi"
Nguyên Thu thấy hai đại nam nhi trước mặt tính tình dễ dãi, tuy âm trầm nhưng cũng là bé trai thích gây chuyện thôi. Nguyên Thu nhìn hai người vừa đánh vừa mắng, lại nghĩ tới bọn họ biểu hiện một bộ dáng tiểu đại nhân, nhịn không được cầm khăn che miệng cười.
Sĩ Hành thấy Nguyên Dung ở một bên cười bọn họ, chợt nhớ tới thân phận của mình, đỏ mặt mở cây quạt ra ở một bên giả bộ trấn định quạt. Cố Sơn cười mắng "Được rồi, đây không có người ngoài, còn sợ muội muội ta chê cười ngươi sao?"
Nguyên Thu cười nói "Thế tử cũng không phải sợ muội cười huynh ấy, chỉ là sợ mất phong cách ngày thường thôi"
Sĩ Hành bị Nguyên Thu nói mặt đỏ tới mang tai, thấy Cố Sơn ở một bên cười to không nhịn được lấy cây quạt gõ hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!