Môi trường của vườn thú Sơn Thành được làm rất tốt, ngoại trừ khu triển lãm gấu trúc lớn vì cần thận trọng trong việc chăm sóc quốc bảo nên được lắp thêm kính cách âm, thì những loài động vật khác đều cố gắng áp dụng hình thức nuôi bán hoang dã.
Khu trưng bày cố định, lối đi tham quan bán mở, sau đó dựa theo tập tính sinh hoạt khác nhau của các loài mà xây dựng môi trường sống. Ví dụ như khu gấu trúc đỏ, lối nhỏ cho khách tham quan nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, bên cạnh xây một bức tường thấp ngang hông người. Ở phía trong bức tường thấp ấy, chính là một mảng rừng cây xanh rậm rạp.
Môi trường mô phỏng hoang dã được làm vô cùng xuất sắc.
Cách vài bước lại có những món đồ chơi phong phú được quấn cố định bằng dây thừng trên thân cây, gấu trúc đỏ đi lại, leo trèo, tương tác cự ly gần với khách tham quan, đều là một loại trải nghiệm rất tuyệt vời.
Tuy rằng bây giờ phần lớn mọi người đều chen đến khu gấu trúc lớn, nhưng cũng có không ít khách đang nằm bò bên cạnh bức tường, nhìn những con gấu trúc đỏ trong rừng cây kia – động tác nhanh nhẹn, tròn trịa mũm mĩm – lại không nhịn được mà bật lên những tiếng cảm thán bị đè nén:
"Dễ thương quá đi!!"
"Cái đuôi to xù lông thật đó!"
"Màu này pha chút cam đỏ, thật sự rất thích luôn!"
"Cậu xem mặt nó kìa, tròn vo, a thật sự muốn nựng quá!"
"Nó tới rồi, nó tới rồi! Không biết có cho sờ không nhỉ?"
Gấu trúc đỏ của vườn thú Sơn Thành đều là nhân viên kỳ cựu cả rồi.
Tuy bây giờ du khách rất nhiều, lại còn ồn ào, nhưng nó lại không chút hoảng sợ. Lúc này, nó thành thạo nhảy từ trên cây bên cạnh xuống bức tường cao ngang hông, vừa đi vừa lắc cái m.ô.n. g nhỏ tiến về phía trước, đi sát bên bức tường, khiến những du khách đứng gần đó vui sướng nở hoa trong lòng, không nhịn được mà vươn tay ra, len lén chạm vào nó.
Người thuyết minh bên cạnh vẫn đang nói: "Gấu trúc đỏ của chúng ta rất nhạy cảm, lúc sờ nhất định phải nhẹ tay, đừng chạm vào đầu, cũng đừng đột nhiên làm nó hoảng sợ, nó sẽ c.ắ. n người đấy……"
Tuy lời thuyết minh nói rất rõ ràng, nhưng gấu trúc đỏ cứ đi tới đi lui trên tường hai vòng thế này, chẳng phải là đang dụ người ta sao?
Sờ một cái, lại sờ thêm một cái, lại vuốt thêm lần nữa……
Vài bàn tay lướt qua lớp lông mềm mại mà hơi cứng của nó, gấu trúc đỏ mặt không đổi sắc, trái lại lại câu được nụ cười toe toét của mọi người.
Những cô gái đi cùng cũng dũng cảm lên tiếng: "Cái này có thể cho ăn được không?"
Nhân viên mỉm cười nói: "Chúng tôi tuân theo nguyên tắc tự nguyện ha, chỉ cần gấu trúc đỏ chịu ăn thì có thể cho ăn, ở đây hoạt động cho ăn là từ 300 trở lên, còn 2000 tệ thì có thể vào khu giao lưu, được tận hưởng niềm vui bị gấu trúc đỏ vây quanh."
Cô gái vừa hỏi lập tức im bặt.
"Cái kiểu tự nguyện này đắt quá đó nha!"
"300 chắc chỉ được một người cho ăn thôi hả? Thôi bỏ đi, 300 cũng đủ để đặt một suất đơn ở Trường Lạc Cư rồi…"
"Hu hu hu, niềm vui của tôi không đáng 2000…"
Tống Đàm đứng bên nghe thấy rất thú vị, phát hiện bạn mới của Kiều Kiều thật sự rất dễ thương, bèn quay đầu hỏi Lục Xuyên: "Tỷ phú, anh có phải đang muốn nói 2000 không mắc không?"
Thao Dang
Trong mắt Lục Xuyên thoáng hiện ý cười: "2000 thật sự không đắt. Bất quá, nếu dựa theo quan niệm tiêu dùng của em, thì tiền nên dùng cho ăn mặc ở đi là có hiệu quả nhất, còn nếu dùng cho cảm xúc, thì lại phải xem từng người thôi."
"Ví dụ, nếu để cho Kiều Kiều tự bỏ ra 2000, chắc cậu nhóc đau lòng đến khóc mất."
Lời vừa dứt, chỉ thấy Kiều Kiều đã mạnh mẽ gật đầu: "300 thật sự quá đắt rồi! Chị ơi chị đừng buồn, em có thể cho ăn! Chút nữa em cho ăn, chị có thể xem nha!"
Những người bạn mới: "…"
Không biết nên nói gì, chỉ có thể khen một câu, thật chu đáo quá.
Quả nhiên, Kiều Kiều liền cầm cà rốt đi tìm nhân viên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!