Bác sĩ Quách dắt theo hai anh em, một ngơ ngác một căng thẳng, quay về phòng khám.
Không biết từ lúc nào, cô đã ở làng Vân Kiều được nửa năm. Phòng khám ban đầu vốn đơn sơ, qua mấy lần sửa sang và bổ sung nội thất, giờ nhìn vào cũng ra dáng hẳn hoi.
Chỉ là Trần Khê lúc này chẳng còn tâm trí mà nghiên cứu, trái lại còn nhíu c.h.ặ. t mày:
"Thật sự có thể điều dưỡng lại được ạ?"
"Yên tâm đi."
Bác sĩ Quách khẳng định chắc nịch:
"Cùng lắm là cần thời gian dài hơn một chút, có thể hai ba năm điều chỉnh thì ổn."
Thao Dang
"Muốn so với mấy người từ nhỏ đã được chăm sóc kỹ thì vẫn hơi kém, nhưng cũng gần như nhau rồi."
"Hơn nữa cậu ấy còn trẻ. Ăn ngon ngủ ngon, điều quan trọng nhất là… đầu óc đơn giản. Anh cũng biết đấy, tâm trạng ảnh hưởng đến sức khỏe dữ lắm, cậu ấy mà vui vẻ mỗi ngày, hồi phục sẽ nhanh hơn nhiều."
Y học cổ truyền coi lục phủ ngũ tạng tương ứng với tình chí, bởi vì tổ tiên mấy nghìn năm trước đã nhận ra cảm xúc con người liên quan c.h.ặ. t chẽ đến thể chất.
Dù Trần Khê không rành đông y, nhưng lý thuyết này anh ta vẫn tin.
Giờ nhìn Trần Trì đang tò mò quan sát căn phòng, anh ta cũng âm thầm thở phào.
Bác sĩ Quách lấy gối bắt mạch ra, vừa gọi hai anh em ngồi xuống vừa bổ sung thêm:
"Thực ra Tống Đàm định sắp xếp kiểm tra sức khỏe định kỳ cho nhân viên, nhưng hai người mới vào, chưa chắc đã kịp đợt này, anh có thể đợi thêm hai hôm nữa."
"Nào, Trần Trì, đặt cổ tay lên cái gối nhỏ này, để bàn tay được nghỉ ngơi nhé."
Trần Trì ngoan ngoãn đặt cả hai tay lên.
Bác sĩ Quách bật cười: "Phải xếp hàng đấy."
Cậu ta cũng ngốc nghếch cười theo, rồi lại rụt về một tay.
Cô bác sĩ nhanh nhẹn bắt mạch, thuận tiện quan sát kỹ hình thể và sắc mặt cậu, dịu giọng hỏi:
"Lát nữa tôi châm cứu lên người em, em có sợ không?"
Trần Trì nghĩ ngợi rồi tò mò hỏi lại:
"Là để chữa bệnh ạ?"
Đôi mắt cậu ta sáng rỡ:
"Em không sợ! Em thích chữa bệnh! Mấy đứa trẻ khác trong làng đều từng bị bệnh, chỉ có em là chưa! Mẹ bảo vài hôm nữa sẽ khỏi thôi!"
Quách Đông thở dài khe khẽ. Nhưng mà mẹ cô cũng chẳng khiến người ta yên tâm gì cho cam, nếu không phải tết năm ngoái Trương Yến Bình dắt theo phong cách "tả Thanh Long hữu Bạch Hổ" sang nhà, thì giờ cô chắc cũng đang đau đầu rồi.
Thế nên cô càng đồng cảm với Trần Trì:
"Phải không? Em cứ yên tâm đi, cái gì mấy đứa khác có giờ em cũng có, mà bọn nó còn phải uống thuốc nữa đấy."
"Em cũng muốn uống!" Trần Trì gật đầu lia lịa.
Trần Khê đứng bên nhìn, lại thở dài một hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!