Chương 1278: Công nhân trang trại mới. (2)

Đánh giá: 7 / 3 lượt

Xe trong thôn làng đâu phải lúc nào cũng có sẵn, Trần Khê ra đến đường cái mới gọi được một chiếc xe nhà dân trong làng. Giờ anh ta đang đeo hành lý đơn giản của mình, lòng rối bời không biết phải sắp xếp cho em trai thế nào.

Dù gì thì, trong những lời mẹ anh ta nói, dù có hàng ngàn lý do vô lý, thì có một điều lại là sự thật:

Anh ta không thể yên tâm để Trần Trì ở lại một mình trong phòng trọ ở thành phố.

Dù cậu rất nghe lời, nhưng nhà ở thành phố thì chật hẹp, còn đồ điện thì quá nhiều.

Suy nghĩ một hồi, Trần Khê lại mở điện thoại, bắt đầu tìm kiếm thông tin: dạy kỹ năng tự lập cho người thiểu năng.

Trước đây lúc còn đi học, anh ta đã rất nghiêm túc dạy Trần Trì, nên cậu cũng biết đánh răng, đi vệ sinh, mặc quần áo.

Nhưng ngoài ra thì rất vụng về, ngay cả gọi điện thoại, dạy mãi mà cậu cũng không dám cầm máy…

Giờ mà mang lên phòng trọ, chẳng lẽ ngày nào cũng để cậu xem TV sao?

Đúng lúc đó, điện thoại lại vang lên.

[Trần Nguyên]

Cúp máy xong, Trần Khê đứng ngẩn người bên đường, đến khi chiếc xe đã hẹn chạy tới trước mặt, anh ta mới hoàn hồn lại.

Tài xế cũng là người trong thôn, thấy hai anh em thì thở dài một tiếng, rồi hỏi: "Đi đâu đấy?"

Trần Khê do dự một chút, lại nhìn Trần Trì ngoan ngoãn đứng bên cạnh, c. uối cùng nghiến răng nói: "Ga tàu."

Tài xế sửng sốt, lập tức khuyên can:

"Trần Khê à, không phải mấy hôm nữa cậu định lên thành phố tìm việc à? Đừng có giận quá rồi bốc đồng nha! Mẹ cậu dù có tệ với Trần Trì đi nữa, thì cũng là mẹ ruột. Đâu thể thấy nó khổ mà mặc kệ chứ…"

"Cậu một mình dắt theo nó lên nơi xa làm việc, vừa phải kiếm tiền, lại vừa phải trông nom nó, c. uối cùng việc nào cũng không ổn, đã thế chỗ lạ người lạ, Trần Trì thế này mà đi lạc thì sao mà lo cho xuể được?"

"Cậu đó! Cha mẹ cậu có tàn nhẫn, thì cũng là cha mẹ ruột mà…"

Trần Trì nghe không hiểu, nhưng lại biết người ta đang nói về mình, nên càng nắm c.h.ặ. t tay áo Trần Khê, ngốc nghếch nói:

"Anh ơi, em đói…"

"Anh biết." Trần Khê mở ba lô, lấy ra một quả trứng vịt luộc bóc sẵn đưa cho em: "Ăn đỡ đi, tí nữa đến ga anh mua thêm đồ ăn cho."

Hương trứng thơm lừng vừa dậy lên, bụng Trần Trì đã kêu "ùng ục" không ngớt, cậu nhận lấy liền cắn một miếng to, mắt lập tức sáng lên vì bất ngờ vì vị ngon.

Trần Khê gượng cười, lại lấy bình nước ra đưa cho em: "Ăn chậm thôi."

Sau đó anh ta ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói:

"Không sao đâu, chú à, phiền chú chở cháu đến ga tàu giúp. Bạn cháu giới thiệu cho cháu một công việc… không," anh ta do dự, trong đầu cứ văng vẳng tiếng nói phải nắm lấy cơ hội lần này, c. uối cùng cắn răng:

"Đến ga tàu cao tốc ạ."

Trần Trì chưa từng tới ga cao tốc, suốt dọc đường luôn nắm c.h.ặ. t lấy áo Trần Khê, không dám rời nửa bước.

Lúc chờ kiểm vé, nhìn người ta ăn uống, trò chuyện, ánh mắt cậu cứ đảo quanh không ngừng, nhìn mãi không chán.

Thấy có người bưng hộp mì ăn liền đi qua, cậu cũng tròn mắt hít hà mùi thơm, dõi mắt theo mãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!