Chương 1168: Sắp có tuyết.

Đánh giá: 7 / 3 lượt

Bốn phía tràn ngập hương ngọt dịu dàng của dâu tây, gần kề bên là hương chanh thanh thanh phảng phất.

Trên lớp màng mỏng, vì chênh lệch nhiệt độ mà những giọt nước ngưng tụ chậm rãi lăn xuống, sau đó hợp lại với một giọt khác, trong làn sương mờ mịt vẽ nên một vệt nước dài.

Nụ hôn của Lục Xuyên nhẹ lướt qua rồi rời khỏi, anh chăm chú nhìn Tống Đàm, như thể chỉ muốn xác nhận sự quyến luyến trong lòng mình.

Nhưng cánh tay anh, xuyên qua cả lớp áo vẫn phả ra hơi ấm, vòng c.h.ặ. t lấy vai cô, như thể sợ cô mỏi vì đang ngồi xổm mà ngã xuống.

Lại như thể sợ cô sẽ rời đi.

Mãi đến khi Tống Đàm mở mắt ra.

Đôi mắt của cô thật đẹp, mắt phượng, tròng mắt đen láy, khi nhìn người vừa như hờ hững lại vừa như đã nhìn thấu tất cả.

Trong trận tuyết đầu tiên ở thủ đô, Lục Xuyên lần đầu tiên nhìn thấy cô, còn nhớ rõ tuyết khẽ rung trên hàng mi cô.

Khi cô mỉm cười chào anh, ánh đèn vàng vọt và tuyết bay lộn xộn, đều không thể che được sự ung dung từ trong ra ngoài của cô.

Đến mức khiến anh, người trước nay chưa từng rung động, lại rung động.

Cũng khiến cho rõ ràng mới chỉ gặp lần đầu, mà anh đã lập tức mong ngóng lần sau. Không ai biết, khi anh vội vàng đóng gói đống đồ ăn trong nhà, tay nhấn nút thang máy vẫn khẽ run lên.

May mà anh đã kịp.

May mà cô chưa đi.

Cũng may mà, khi anh còn đang chần chừ do dự, thì Tống Đàm đã có thể bình thản nắm bắt trái tim anh.

Và giờ đây, khi Tống Đàm nhìn vào đôi mắt khẽ run lên đầy lúng túng của anh, không nhịn được lại đưa tay chạm vào vết sẹo bên tai anh, sau đó nhẹ giọng hỏi:

"Không nỡ đến vậy sao?"

Lời còn chưa dứt, Lục Xuyên đã lại nghiêng người tới gần, hôn lên môi cô.

Thao Dang

Ngoài trời gió lạnh gào thét, lờ mờ có thể nghe thấy những hạt nhỏ li ti đập lên mái nhà kính, nhảy nhót lách tách, nhưng lại như reo vui.

Như chính trái tim anh, sau bao năm trưởng thành, c. uối cùng cũng tìm được chốn nương tựa và cảm giác thuộc về.

Kiều Kiều bị Ngô Lan kéo lại bắt đội mũ lên, rồi mới không tình nguyện mà đi về phía nhà kính, miệng còn vui vẻ reo lên:

"Chị ơi, sắp có tuyết rồi! Mẹ bảo chị mau hái…"

Ngay giây tiếp theo, thừa lúc xung quanh không ai để ý, cậu nhóc vội vàng tháo mũ xuống, cảm nhận những hạt tuyết nhỏ như muối hột rơi nhẹ lên đầu, mát lạnh, khiến cậu càng thêm phấn khích.

Nhưng mà…

Chị lại không trả lời.

Kiều Kiều hơi ngờ vực, vừa định vén rèm nhà kính thì đã thấy Tống Đàm đi ra trước một bước.

Có lẽ bên trong quá nóng, mặt cô ửng hồng.

Còn anh trai đẹp trai theo sau sát phía sau, từ má đến mang tai đều đỏ ửng! Ngay cả khóe mắt cũng có chút hồng.

Kiều Kiều hơi nghi hoặc:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!