Chương 1013: uộc Bình Chọn sắp kết thúc.

Đánh giá: 7 / 3 lượt

Đối diện với mỹ thực ngay trước mắt, người bạn mới của Lý sư phụ ngửa cổ nhìn hai gã to con phía trước, rõ ràng chỉ cần hai miếng là hết cái bánh bao, ấy vậy mà lại cố tình ăn từng miếng nhỏ, nhai chậm rãi…

Ực… Anh ta nuốt nước bọt cái ực.

Một lúc sau, bản năng hóng chuyện bao năm thôi thúc anh ta phải vùng lên, liều mạng chen chúc về phía trước, miệng không ngừng la hét:

"Bánh bao! Tôi cũng muốn ăn bánh bao! Củ cải, tôi cũng phải mua củ cải!"

Nhưng mà… chướng ngại vật phía trước quá đông, thảm nhất là có người còn mang theo cả đạo cụ cản đường, không những chắn lối mà còn hô to:

"Cẩn thận cẩn thận! Đụng hỏng thiết bị là cả chục vạn đấy!"

"Đúng thế! Coi chừng cái máy ảnh của tôi, mấy vạn tệ đấy…"

"Ê ê ê! Đây là đạo cụ đắt tiền đấy, đừng chen nữa…"

"Giám khảo… thầy cô ơi… mình kéo dài cả tiếng rồi, hay là đi thôi chứ?"

"Thầy cô đừng ăn nữa… ăn nữa bụng không chịu nổi mất…"

Cả đám người mỗi lúc một ồn ào, không khí càng thêm căng thẳng. Nhìn cái quầy hàng bé tí mà người ta chen chúc như thủy triều, ai nấy đều rướn dài cổ, chỉ hận không có khinh công mà bay lên xem cho rõ…

Đúng lúc ấy, từ trung tâm có người hét to:

"Ai da! Ăn hết sạch rồi! Cái gì cũng chẳng còn nữa!"

Khoảnh khắc đó, chẳng rõ tâm trạng người bạn mới là thất vọng hay buồn cười, chỉ biết bản năng bật lên một câu:

"Tôi không tin! Vậy đưa cho tôi mấy cái lá cải thảo già, tôi mang về nhúng lẩu còn hơn!"

Câu nói vừa dứt, cả hiện trường đột nhiên im lặng.

Ngay sau đó, vô số cánh tay từ đám đông vươn ra:

Cho tôi với!

Cho tôi nữa!

"Cho tôi thêm một cái!"

Ơ? Kiều Kiều đứng giữa quầy bối rối giơ lên mấy cọng lá cải già héo rũ trong tay:

"Cái này ạ? Mấy người cũng lấy luôn hả? Lúc nãy bánh bao không đủ, chẳng phải các cô các bác đã dùng lá non c. uộn tương ớt ăn rồi sao?"

Mọi người: …

Nói gì thì nói, dù có mất hết lý trí, thì nhìn ba cái lá cải già vàng úa, héo rũ như giẻ rách trong gió, mang ra chợ cũng bị các bà nội trợ lườm nguýt hất xuống, chẳng ai thèm cân…

Ngay lập tức, cả đám người đồng loạt ủ rũ chán nản.

Mà lúc này, trong khu hội chợ, những gian hàng xung quanh cũng bắt đầu rộn ràng trở lại:

"Này? Chẳng phải đây là khu bình chọn gì đó à? Sao nhiều quầy vắng ngắt thế?"

"Đúng đó, không phải còn có bình chọn công khai nữa sao… À! Tôi hiểu rồi, chắc là tự mình nếm thử rồi tự đánh giá chứ gì!"

"Phải đấy, có lý lắm! Như vậy khỏi bị ảnh hưởng bởi lời nhân viên quảng cáo mà cho điểm không khách quan…"

"Nhưng mà làm vậy có cần thiết không? Bình chọn công khai có mấy ai quan tâm đâu…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!