Tay đặt bên sườn nắm chặt, Hạ An An trào phúng nói, "Anh Hoắc, anh không có tư cách nói như vậy, anh đừng quên, anh đã làm hành động cầm thú gì mới có thể khiến tôi mang thai."
Sống lưng Hoắc Minh Hiên cứng đờ, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, "Mặc kệ là chuyện gi, anh chỉ biết đứa bé trong bụng em bây giờ là con của anh, anh chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm, anh nói rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ lấy em."
"À" Hạ An An cười khẽ một tiếng, trong mắt tràn đầy trào phúng, "Anh cho rằng tôi sẽ lấy thằng khốn nạn đã cưỡng hiếp tôi sao?"
Đôi mắt thâm trầm của Hoắc Minh Hiên lóe lên một chút khác thường,"Đúng, anh là thằng khốn, nhưng anh vẫn phải nhắc nhở em, nếu em còn có lý trí thì tốt nhất nên lấy anh, chờ sinh ra đứa nhỏ rồi, cơ thể em hoàn toàn khôi phục, em vẫn có thể khiêu vũ, vẫn có thể giành được thứ em muốn, nhưng nếu giờ em hành động theo cảm tính, rất có khả năng sau này em không bao giờ có thể khiêu vũ được nữa."
"Anh…" Hạ An An hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không tìm ra lời nào để phản bác lại.
"Em không còn thời gian lo lắng đâu, giờ em chỉ có thể lấy anh, bằng không, một nữ sinh ngay cả mình còn không lo được, căn bản không nuôi được trẻ con, em lấy anh, anh sẽ chăm sóc em cả đời, chỉ cần anh sống một ngày, em và con sẽ không phải lo gì cả."
Hạ An An phẫn hận quay đi, không muốn thấy anh nữa, hiện tại cô đã bình tĩnh hơn không ít, hơn nữa sự phân tích của anh cũng đã chỉ ra những vấn đề mà cô sắp phải đối mặt, nếu chuyện đã như thế này, giờ cô có hận, có khổ sở, có giãy dụa cũng không giải quyết được chuyện gì, chi bằng tỉnh táo mà đối mặt.
Nếu cô không thể mạo hiểm phá thai, như vậy cũng chỉ có thể nghe theo lời anh nói, chọn cách lấy anh.
Tuy không cam lòng, nhưng đây là cách giải quyết tốt nhất.
"Được, chúng ta kết hôn, nhưng sau khi sinh nó, ghi tên vào sổ hộ khẩu rồi, phải ly hôn."
Khuôn mặt Hoắc Minh Hiên trở nên khó coi,"Đến lúc đó nói sau."
Nếu đã quyết định như vậy, Hạ An An cũng không nghĩ nhiều nữa cho mệt não, giờ cô đã mang thai hai tháng, khiêu vũ là không thể, trước mắt chỉ có thể thời tạm nghỉ học, chờ sinh con ra rồi lại tiếp tục theo đuổi ước mơ.
Cô và Hoắc Minh Hiên nhanh chóng đi đăng ký, tổ chức hôn lễ, đối với đám cưới này cô cũng chẳng mong chờ gì, toàn bộ quá trình cứ như là trâu bắt chó đi cày, người khác nói làm cái gì thì làm cái đó, hơn nữa cô đã quyết định ly hôn, cho nên đối với những thứ xung quanh Hoắc Minh Hiên, cô cũng chẳng thèm để ý, bao gồm người nhà anh có những ai, anh làm nghề gì, cô không biết, giờ cô chỉ chờ, chờ đứa bé được sinh ra.
Có lẽ là sợ cô bị ám ảnh bởi căn phòng kia, sau khi kết hôn, Hoắc Minh Hiên đã mua một căn biệt thự ở đường Kim Nguyên, phòng ở rất lớn, ngoại trừ Hoắc Minh Hiên cũng chỉ có cô và dì giúp việc sống.
Mẹ Hoắc Minh Hiên và Hoắc Minh San thường xuyên đến biệt thự, nhưng bởi vì có chuyện kia nên cô có khúc mắc với người nhà họ, cũng không còn thân thiết với người họ như xưa nữa.
Hoắc Minh Hiên cũng không phải người hay nói, hơn nữa cô còn cố ý gấy bất hoà với anh, cho nên sau khi kết hôn, hai người chẳng trao đổi gì. Nhưng sau khi lấy cô về, anh rất hay mua cho cô mấy đồ này nọ, cũng không biết tại sao, những thứ anh mua đều là thứ cô thích, quần áo, giày, hoa quả, đồ ăn vặt, trong nhà chưa bao giờ thiếu mấy thứ này.
Biết cô không muốn nói chuyện với anh, anh luôn yên lặng để đồ mua về ở cửa, hôm sau cô phát hiện sẽ lấy dùng.
Cứ như vậy, tám tháng sau sinh con, tất cả mọi người đều vô cùng vui sướng, ngay cả Hoắc Minh Hiên là kẻ bất cẩu ngôn tiếu cũng thiếu chút nữa oà lên khóc, nhưng cô chẳng có cảm giâc gì, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn con lấy một cái, đối với đứa bé này, cô thật sự không thích.
Sinh con ra, Hạ An An cố gắng tự chăm sóc mình, chờ đợi lâu như thế, rốt cục cô cũng có thể quay lại học, lại có thể khiêu vũ, may mà lúc mang thai cô được tẩm bổ, nhưng cũng không béo lên bao nhiêu, không đến hai tháng, dáng người đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nếu không còn gì vướng bận, vậy đã đến lúc đề cập đến chuyện ly hôn.
Hôm ấy Hoắc Minh Hiên đang ngồi trong phòng khách chơi với con, anh rất thích đứa bé, lúc sinh con ra cô chẳng mang gì đến nó, nhưng anh làm cha lại rất yêu thương đứa bé.
Cô ngồi xuống đối diện anh, Hoắc Minh Hiên thấy cô, bồng đứa bé ra trước,"Có muốn ôm con một cái không? Trông nó rất giống em."
Trẻ con bị đóng tã lót, má phúng phính đỏ hồng như trái táo, đôi mắt to đen láy, nó chớp mắt nhìn cô, cười khanh khách, hai cái tay béo mập vung lên, giống như muốn bắt cái gì.
Hạ An An chỉ nhìn một cái rồi thôi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề,"Anh có nhớ lời lúc trước không, sinh con xong sẽ ly hôn, giờ sinh rồi, cũng có tên trên sổ hộ khẩu rồi, chúng ta cũng nên nói lại chuyện ly hôn chứ?"
Khuôn mặt khó có được ôn hoà của Hoắc Minh Hiên lại trở nên lạnh lẽo, "Anh sẽ không ly hôn." Anh nhấn từng chữ, hiển nhiên là không cho đối phương đường lui.
Hạ An An nghe xong, vô cùng tức giận, "Nhưng lúc trước anh đã…"
"Lúc ấy anh chỉ nói, sinh con đã rồi tính sau."
Hạ An An hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh:"Anh cảm thấy như này có ý nghĩa sao? Giữa chúng ta chỉ là sai lầm, giờ sai lầm đã được giải quyết rồi, cũng nên chia tay đi."
"Anh nhắc lại, anh sẽ không ly hôn."
"Anh…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!