Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, người đàn ông vô thức nhíu mày, tay đỡ trên lưng cô cũng thả lỏng, anh lịch sự hỏi: "Cô Hạ, không sao chứ?"
Một câu "Cô Hạ" chẳng khác gì xô nước lạnh tạt vào người Hạ An An, hạnh phúc bất chợt ban nãy bỗng dưng biến mất, Hạ An An tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Người này… không phải Minh Hiên của cô.
Cô lui về sau vài bước, hốt hoảng cúi đầu, "Không… không sao."
"Ừ, không sao là tốt rồi." Anh lịch sự nói, sau đó từ tốn bước qua, không hề lưu luyến, lạnh lùng rời đi.
Hạ An An quay đầu nhìn bóng lưng Hoắc Minh Hiên, giống nhau đến thế, nhưng rốt cuộc lại chẳng phải một người.
Cô Hạ.
Anh khách khí mà xa cách như vậy.
Anh không phải anh ấy, không phải Minh Hiên em yêu.
Minh Hiên của em sẽ vội vàng ôm lấy em, sẽ hỏi xem em có sợ hay không, sẽ quan tâm vì sao em lại cởi giầy, sẽ dịu dàng gọi em là An An chứ không phải "cô Hạ".
Minh Hiên, Minh Hiên của em, em thật sự rất nhớ anh, anh có nhớ tới em không? Có phải An An kia đã quay về rồi? Anh đã nói anh vẫn sẽ yêu An An kiếp đó, nhưng anh có thể nhớ tới An An kiếp này?
Tôi của kiếp đó, nếu cô đã trở về, xin cô nhất định phải yêu Minh Hiên, yêu lấy đứa bé, nhất định phải thay tôi yêu họ.
Hạ An An dựa vào tường, từ từ trượt xuống, nghĩ đến hạnh phúc ở thế giới khác, nghĩ đến hạnh phúc cô không bao giờ có được, Hạ An An khóc không thành tiếng.
"Nêud đau khổ như vậy thì cứ xông tới cướp người đi, trốn ở đây khóc thì giải quyết được cái gì?"
Ngay giữa lúc Hạ An An đang khóc đến mơ hồ, một giọng nói lạnh lùng vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Hạ An An ngẩng đầu nhìn, anh ta mặc áo sơ mi đỏ, tựa người vào ban công, trong tay cầm một ly Champagne, khóe miệng cong lên như vui sướng khi người gặp họa, đôi mắt hoa đào mang theo mấy phần trào phúng, thấy khuôn mặt cô bị nước mắt làm ướt nhẹp, ý cười của anh ta lại càng sâu.
Hạ An An nhìn gương mặt quen thuộc này, bật thốt ra,"Tại sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông hơi nhíu mày,"Cô quen tôi à?"
Hạ An An vội vàng thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói: "Không biết."
Ở kiếp này, đây là lần đầu tiên cô gặp Tề Tử Chiêm, hôm nay em họ của Lục Thiên Thành kết hôn, lại nghĩ đến lần Lục Thiên Thành và Tề Tử Chiêm tới huyện Cáp Duy ở kiếp trước, hai người này không phải thân thích cũng là bạn bè, cho nên Tề Tử Chiêm xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì lạ.
Tề Tử Chiêm uống một hơi cạn sạch, anh ta đi tới trước mắt cô rồi ngồi xổm xuống, đôi mắt quyến rũ nhìn cô không chớp,"Hôm nay em họ tôi kết hôn, cô nói xem tại sao tôi lại không được ở đây? Sao? Bị em họ tôi bỏ rơi à? Cho nên mới lén lút ngồi khóc ở chỗ này?"
Em họ? Nói như vậy Lục Thiên Thành và Tề Tử Chiêm cũng là anh em họ hàng, cô cẩn thận suy nghĩ, hình như trước kia Hoắc Minh San quả thực có nhắc tới nhà của Lục Thiên Thành có họ hàng ờ Giang An.
Bởi vì mấy năm nay Hạ An An đều sống đến đâu hay đến đó, cho nên lúc Minh San hẹn cô đi chơi, cô đều từ chối, vậy nên cũng chỉ gặp mặt Lục Thiên Thành có vài lần, hơn nữa đều là nghe Minh San kể lại chuyện của họ, cho nên họ hàng nhà Lục Thiên Thành có những ai, cô cũng không rõ.
Tề Tử Chiêm thấy cô ngơ ngác nhìn mình thì không nói nữa, mặt mày anh ta cau có, hơn nữa Tề Tử Chiêm còn phát hiện, ánh mắt cô rất kỳ quái, giống như đang nhìn anh, lại như xuyên qua anh để thấy một người khác.
Tề Tử Chiêm nghĩ sơ sơ, khóe miệng lại thêm mấy phần trào phúng:"Đừng nghĩ linh tinh, tôi không giống em họ tôi đâu."
Hạ An An thu hồi suy nghĩ, cũng lười giải thích, mặc kệ là thế nào, đối với người như Tề Tử Chiêm, cô có thể tránh được thì nên tránh.
Hạ An An đứng lên, không coi ai ra gì mang giầy vào rồi muốn rời đi, vừa xoay người, Tề Tử Chiêm đột nhiên túm cổ tay cô, cườ khẩy:"Không phải cô thật sự định cướp chú rể chứ?" Ánh mắt lại đánh giá cô vài lần,"Cô mà cũng có thể cướp được sao?"
Hạ An An không thèm để ý đến anh ta, lạnh lùng nhìn bàn tay đang túm cổ tay mình, Tề Tử Chiêm cũng ý thức được, tự biết mà buông.
Tâm trạng bây giờ của Hạ An An cực kỳ không tốt, cũng lười khách khí với Tề Tử Chiêm, thấy anh ta buông tay liền quay đầu đi thẳng.
Không ngờ vừa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói của anh ta truyền tới:"Nếu thật sự khó chịu như thế thì tôi có thể làm chồng cô một đêm, cho cô "phát tiết"."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!