Rời khỏi bệnh viện, Hoắc Minh Hiên đưa cô đến một nhà hàng gần đó. Nhìn các món ăn trên bàn, Hạ An An tròn mắt ngạc nhiên, tất cả đều là món cô thích. Chợt nghĩ lại, ở cuộc đời này, cô vì không thể tham gia cuộc thi khiêu vũ mà oán hận Hoắc Minh Hiên, như vậy chắc chắn tình cảm vợ chồng rất không hòa hợp. Nhưng Hoắc Minh Hiên lại biết cô thích ăn món gì, có thể thấy đối với An An đời này, anh vô cùng quan tâm.
Chưa kể, điều khiến cô không hiểu nổi đó là, anh mạnh mẽ như thế, nhưng lại để cho cô suốt ngày mượn rượu giải sầu. Có nghĩa là, bình thường, anh rất dung túng cô. Vì, nếu anh thật sự muốn dùng sức mạnh thu phục thì dĩ nhiên, cô không phải là đối thủ của anh. Có khi anh vừa giơ tay thì cô đã ngất xỉu rồi cũng nên.
Tại sao anh lại không làm gì cả mà hết lần này tới lần khác dung túng cô? Bởi anh cảm thấy tội lỗi hay còn lý do khác?
"Sao em không ăn? Đã đói cả ngày rồi, em mau ăn chút đi."
Anh cầm đôi đũa dự phòng gắp thức ăn, khi chuẩn bị đặt thức ăn vào chén cô thì anh thoáng quan sát thái độ cô một chút. Thấy cô không phản đối, anh mới đặt đồ ăn vào chén.
Nhìn hành động của anh, cô đột nhiên nhớ đến Thiên Dục. Thằng bé cũng như vậy, chỉ dám giữ một khoảng cách nhất định đứng nhìn cô. Thái độ hai cha con đều rất dè dặt.
Xem ra Hoắc Minh San nói đúng. Mấy năm nay, An An này hành hạ bản thân, hành hạ người khác cả một khoảng thời gian dài. Vậy nên, mặc dù là người thân nhất nhưng họ đối với cô không tránh khỏi dè dặt.
Nhớ lại bữa sáng nay, khi Thiên Dục không dám đến gần mà chỉ đứng cách cô một khoảng, đưa ánh mắt lo lắng nhìn mình, lòng cô đau nhói. Thật không hiểu nổi, rốt cuộc tại sao đời này cô lại thù hận mù quáng đến thế.
Thằng bé là con ruột do mày sinh ra, dù thù oán có sâu đậm đến đâu, nhưng chứng kiến con trai vô tội của mình như vậy, lẽ nào không động lòng sao?
Công việc bận rộn, Hoắc Minh Hiên muốn ăn một bữa cơm đàng hoàng cũng không dễ. Điện thoại của anh liên tục reo, trong vài phút đã có mấy cuộc điện thoại nhưng đều bị anh nhấn từ chối.
Anh bận rộn như vậy nhưng vẫn cố ý dành thời gian đưa cô đi khám bệnh, đưa cô đi ăn cơm. Người chồng như anh thật quá xuất sắc mà.
Nghĩ đến đây, Hạ An An thầm nhủ: sau này, cô nhất định phải sửa chữa tất cả những lỗi lầm mà An An đời này đã gây ra.
"Xin lỗi, trước kia là do em không tốt, khiến anh phải lo lắng."
Hoắc Minh Hiên đang định tiếp điện thoại, nghe thấy lời này thì ngón tay lập tức nhấn từ chối.
Đưa ánh mắt phức tạp nhìn cô, anh thấy cô đang cúi đầu rất thấp, như hận không thể chôn mặt vào trong chén. Hành động hệt một đứa trẻ con phạm lỗi.
Môi anh thoáng cong lên, anh bưng chén che giấu niềm vui nở rộ trong ánh mắt, giả vờ uống một ngụm canh.
"Không sao, em là vợ tôi. Tất cả những gì em làm đều là trách nhiệm của tôi."
Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Minh Hiên đưa cô về nhà rồi mới rời đi.
Trở lại phòng, Hạ An An yên lặng nằm trên giường, trong đầu quanh quẩn câu nói vừa nãy của Hoắc Minh Hiên.
Tất cả những gì cô làm đều là trách nhiệm của anh.
Thật ra năm đó, chuyện kia không thể quy trách nhiệm lên mỗi người anh. Xét cho cùng, anh cũng là người bị hại. Thế nhưng, anh không những hy sinh hạnh phúc bản thân để cưới cô về, lại còn gánh vác hết trách nhiệm. Từ phương diện này mà nói, anh đúng là một người đàn ông quá đỗi phong độ.
Thật ra, cô vẫn rất thông cảm cho An An đời này. Năm đó, rõ ràng thấy thắng lợi trong tầm tay, cuộc sống lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy, cô ấy khó tránh khỏi bị đả kích. Vì cuộc thi khiêu vũ này mà cô ấy đã tốn không biết bao nhiêu năm tâm huyết, nhưng nay còn chưa kịp tham gia thì mọi thứ đã tan tành. Khát vọng không thành cùng cảm giác cô đơn đã khiến An An đời này lựa chọn cách hành xử cực đoan như vậy.
Mặt khác, nghĩ lại về đời mình, dù ngay lúc vinh quang nhất lại gặp những biến cố lớn, nhưng cô cũng không đau khổ mù quáng như An An này. Tuy phải đối mặt với cô đơn, bị ruồng bỏ, nhưng cô không hề tiếc nuối. Tuy trở thành vô cùng mập mạp, nhưng cô vẫn dũng cảm đối mặt chứ không lựa chọn trốn tránh hay chán nản.
Trải qua hơn mười năm sống cuộc sống mập mạp thê thảm, cô lại đột nhiên lấy lại được vóc dáng thon thả lần nữa. Đối với cô, đây đúng là chuyện vô cùng vui sướng. Chưa hết, khi tưởng rằng mình đã không còn cơ hội yêu đương hay kết hôn, đã chuẩn bị sẵn tâm lý cô độc cả đời thì lại đột nhiên có gia đình. Đây đúng là món quà phước lành mà ông trời ban cho cô.
Chỉ là, ông trời thật sự ban cho cô một người chồng ưu tú quá mức.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Hạ An An cảm thấy choáng váng, không biết thiếp đi từ lúc nào.
Đang cơn mơ màng, cô lờ mờ thấy bánh bao nhỏ đứng cạnh giường, đôi mắt to trong sáng chớp chớp quan sát cô. Cái miệng nhỏ của cậu bé mím lại, vươn tay muốn đụng vào vết thương trên đầu cô, nhưng khi gần chạm tới thì lại rụt rè rút về, cái đầu nhỏ cúi xuống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lát sau, Hạ An An dần tỉnh, chậm rãi mở mắt. Quả nhiên, Thiên Dục đang đứng trước mặt cô.
Thằng bé mặc một chiếc áo hoa màu trắng ngắn tay, lộ ra hai cánh tay tròn tròn, mềm mại như được làm từ đậu hũ non. Các ngón tay của bé đan chặt vào nhau, không biết đang cầm cái gì.
Bé đang cúi gằm chiếc đầu nhỏ xuống. Từ chỗ cô, có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng mịn ửng hồng và cái cổ trắng nõn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!