Địa điểm Hạ An An và Hoắc Minh San hẹn gặp là ở đường Hoài Dương. Sau khi hai người lên xe, Hoắc Minh Hiên liền chở cô thẳng đến đó.
Lúc đi ngang qua ngân hàng, Hạ An An bỗng nhờ anh dừng xe một lát.
"Có chuyện gì?" Khi xe đã ngừng lại, Hoắc Minh Hiên thắc mắc hỏi cô.
"Em kiểm tra thẻ một chút." Dứt lời, Hạ An An liền bước xuống xe, không chú ý đến vẻ phức tạp trên gương mặt anh.
Trong bóp của Hạ An An đời này có vài thẻ ngân hàng. Mặc dù không quen thuộc với cái thẻ nào nhưng nếu nó đã trong bóp cô, thì hẳn là của cô. Mấy năm nay, "cô" không hề đi làm, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Tuy không biết mật mã của Hạ An An đời này, có điều, cô đoán suy nghĩ của hai người chắc không khác nhau là mấy, nếu không phải là mật khẩu cơ bản khi làm thẻ thì là từ 1 đến 6.
Cô thử mã cơ bản trước, máy ATM báo mật khẩu chính xác.
Thật ra cô chỉ muốn xem thử để biết chứ không hề hy vọng gì vào số tiền mình sẽ có. Vậy nên, khi nhìn thấy con số khổng lồ trên màn hình thì cô bất ngờ đến ngây người.
"Mười, trăm, nghìn, vạn, một trăm nghìn, trời ơi, tận sáu trăm nghìn! Không đúng, không đúng, hình như vẫn còn dư một số 0. Đếm lại lần nữa. Mười, trăm, nghìn, vạn, trăm nghìn, triệu, mười, trăm, nghìn, vạn, một trăm nghìn, triệu!"
Sáu triệu!
Hạ An An tái nhợt trở lại xe, cứng đờ đưa thẻ hỏi Hoắc Minh Hiên: "Thẻ này sao lại có nhiều tiền như vậy?"
Hoắc Minh Hiên trầm tĩnh đáp: "Tôi còn nhớ đã từng nói với em, mỗi tháng tôi đều chuyển tiền vào đây, chẳng lẽ em chưa đụng tới dù chỉ một lần?"
"À... Em..."
"Được, tôi biết rồi." Biết rằng em ghét tôi, đến nỗi ngay cả tiền tôi cho em cũng không muốn đụng vào.
"Em đi mua sắm cùng Minh San, thích gì cứ mua đó. Nếu không đủ tiền, em cầm thêm thẻ này đi, mật mã là ngày chúng ta kết hôn."
Hoắc Minh Hiên vừa nói vừa rút một chiếc thẻ trong túi đưa cho cô. Hạ An An kinh ngạc há hốc miệng, chiếc thẻ kia với cô đã là quá nhiều, không biết dùng thế nào cho hết. Cô làm sao còn yêu cầu anh thêm được nữa?
"Không, không cần. Thẻ này đã nhiều tiền lắm rồi."
"Cầm đi, đây chỉ là tiền lãi cổ phần của Bách Minh. Sau này, tôi giao cho em giữ." Dứt lời, anh nhét thẻ vào ví tiền cho cô.
"Lãi cổ phần của Bách Minh? Vậy chắc không ít?"
"Không biết. Tôi cũng chưa từng xem qua."
Hạ An An trợn tròn mắt, nói: "Minh Hiên, không phải anh định đem tất cả tài sản cho em đó chứ?"
Hoắc Minh Hiên vừa khởi động xe, vừa nhìn vẻ lo lắng của cô, thản nhiên vứt một câu: "Hoắc phu nhân, em xem thường chồng em quá rồi. Em nghĩ tài sản của tôi chỉ có chút ít đó thôi sao?"
Được rồi, chút ít, số tiền này đối với Hoắc đại gia chỉ là chút ít.
"Nếu chồng đã muốn cho mình thẻ, mình còn từ chối thì có vẻ kiêu căng quá." Hạ An An thầm nghĩ, thôi không phản đối nữa.
Tới đường Hoài Dương, Hoắc Minh San đã chờ sẵn. Thấy Hạ An An được anh trai mình đích thân hộ tống, cô nở nụ cười trêo ghẹo, nói: "Ai da, ta nói, anh hai, bình thường không phải anh một bước cũng không rời công ty trong giờ làm sao? An An cũng không phải con nít, anh còn sợ cô ấy bị lạc đường à? Lại đích thân hộ tống người đẹp đến đây, đúng là hiếm thấy nha."
Đối với lời trêu ghẹo của em gái, Hoắc Minh Hiên không thèm để ý, dặn dò vài câu với Hạ An An rồi lái xe đi.
Hoắc Minh San hừ mũi, hướng về phía chiếc xe đang rời khỏi, le lưỡi: "Có vợ liền quên em gái. Sau này đừng hòng nhờ tui đón con nữa nha."
Hạ An An cười khổ, bước đến khoác tay cô: "Đi thôi đi thôi, tính tình anh ấy không phải cậu không biết, đừng chấp nhặt với anh ấy nữa. Chúng ta cùng càn quét một trận nào."
Khuôn mặt Hoắc Minh San lập tức nở nụ cười, phấn khởi kéo tay Hạ An An nhắm thẳng trung tâm thương mại mà đi.
Sau khi mua sắm mấy tiếng đồng hồ, Hoắc Minh San đưa Hạ An An đến một spa nổi tiếng chăm sóc da toàn thân. Vừa bước ra khỏi spa, Hạ An An đã nhận được điện thoại của Hoắc Minh Hiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!