Tiêu Mã nói các bạn học hồi cấp ba định tổ chức một buổi họp lớp gần đây, mọi người ở thành phố bên cạnh đều tới và hỏi tôi có muốn chung vui không.
Tôi là một trạch nữ, đương nhiên phản ứng đầu tiên của tôi là không, Nhưng Tiêu Mã sớm đoán được tôi sẽ nói như vậy: "Không tới thật sao? Tớ nghe mọi người nói hồi cấp ba chồng cậu đã yêu thầm cậu, cậu chắc chắn là không muốn tới nghe một chút về chuyện chồng cậu yêu thầm cậu như thế nào sao?"
Vậy mà vẫn không đi thì tôi còn là người à?
Địa điểm gặp mặt là ở một khu vườn ngoài trời, cảnh vật xung quanh đều khá tốt, dưới sự ghét bỏ của Tiêu Mã, tôi và lớp trưởng đã tán gẫu với nhau về "Lịch sử yêu thầm" của Tống tiên sinh trong nửa ngày trời.
"Thật ra trước khi hai người kết hôn, tớ vẫn luôn nghĩ rằng linh cảm của mình là sai. Không phải lúc lớp 12 cậu có quen bạn trai hay sao, còn anh Lâm thì lại không hề lưu luyến mà bỏ ra nước ngoài. Khi đó tớ vẫn cho rằng hai người chỉ là thanh mai trúc mã đơn thuần, ai ngờ được sau khi tốt nghiệp thì cậu lại kết hôn với Tống Lâm Đăng ngay lập tức chứ"
"Đại hội thể thao lớp 10 năm ấy, không biết cậu có nhớ rõ không? Lần đó cậu bị "không trâu bắt chó đi cày" tham gia thi đấu chạy 3000m, danh sách được báo lên Lâm ca mới biết được cậu muốn thi chạy 3000m, buổi chiều cùng ngày có tiết thể dục hắn đã chạy tới chỗ giáo viên thể dục xin đặc quyền, bắt người đã ghi tên cậu vào danh sách chạy cả một tiết, một đại nam nhân như tôi đây cũng bị bắt chạy.
"Trong kỳ thi phân ban, vốn dĩ anh Lâm sẽ chọn ban khoa học tự nhiên, nhưng nghe nói cậu muốn chọn khoa văn ban xã hội nên cũng nói với thầy cô rằng anh ấy muốn đến khoa văn. Trùng hợp là hôm đó tôi cũng ở văn phòng, các thầy cô sống chết không đồng ý, cuối cùng cũng không lay chuyển được hắn mới buông tha cho hắn đi. Ôi trời, Lý đầu trọc, giáo viên dạy toán, cũng muốn chúng tôi đến khoa văn. Lúc trước không phải ông ấy ghét cậu vì điểm toán à?
Có lẽ là cảm thấy cậu là hồng nhan họa thủy, sợ cậu cướp đi một mầm non khoa học tốt của ông ấy nên mới nhịn xuốn đấy chứ."
"Đúng rồi, còn có học kì 1 lớp 11, tiết tự học buổi tối nhàn rỗi không có việc gì nên anh Lâm đã trốn học để vào rừng cây cho mèo ăn, anh ấy còn lấy tên cậu để đặt cho con mèo hung dữ nhất. Có một lần tôi và bạn gái đi ngang qua đó hẹn hò thì nghe thấy hắn gọi chú mèo kia là Sở Khanh Y."
"Bạn gái tôi rất thích ghép CP, ngày nào cô ấy cũng nói với tôi về việc hai người xứng đôi như thế nào. Thanh mai trúc mã, một người thì mạnh bạo ngạo kiều, một người thì khẩu phật tâm xà, hai người vô cùng đẹp đôi, làm tôi cảm thấy đúng là trời sinh một cặp."
"Buổi tối Nguyên đán ngày đó, sau khi đánh bóng xong thì nam sinh hai lớp chúng tôi đã cùng nhau đi ăn tối. Lâm ca đi về trước và nói rằng anh ấy có một cuộc hẹn với cậu. Lúc ấy tôi cũng hơi say nên trên đường về ký túc xá đã đi nhầm đường, rẽ vào rừng cây nhỏ, Lâm ca đang ngồi xổm trên bậc thang trêu mèo, đầu óc tôi lúc ấy hồ đồ, hơn nữa bị bạn gái đầu độc quá nhiều nên đã buột miệng hỏi Lâm ca xem có phải anh ấy thích Sở Khanh Y hay không.
Lúc đó anh Lâm cho rằng tôi đang nói về con mèo nên nói "thích cái rắm"."
"Khi đó, tôi tỉnh rượu ngay lập tức, tôi cảm thấy anh ấy đã hiểu sai ý của tôi, đang muốn hỏi lại có phải anh thích Sở Khanh Y hay không thì cậu lại đi đến."
"Sau đó thì tôi lại không có dũng khí để hỏi."
"Trước khi ra nước ngoài, anh Lâm đã đem con mèo kia đến cửa hàng thú cưng của chú tôi. Hôm đó tôi đang giúp chú trông tiệm, thấy Lâm ca không cần con mèo này nữa thì rất chua xót, hỏi sao anh ấy lại không cần nó nữa."
"Anh ấy nói rằng con mèo này có mèo khác ở bên ngoài, anh không đồng ý nên quyết định chia rẽ chúng nó. Bây giờ nghĩ lại, phỏng chừng khi đó ý của anh Lâm là nói cậu có bạn trai, anh ấy muốn chia rẽ hai người, nhưng cuối cùng lại không làm gì, thay vào đó lại ra nước ngoài."
"Cách đây mấy ngày tôi có đăng QQ*, phát hiện anh Lâm đang online, nên đã nói vài câu với anh ấy, hỏi rằng nếu đã sớm thích cậu, tại sao không sớm tỏ tình, anh ấy nói rằng anh không phải súc sinh, lúc đó hai người cũng chưa thành niên, anh không hạ thủ được."
"Hiện tại hai người cũng đã kết hôn, thật tốt."
…….
Lớp trưởng lại cùng những người khác nói chuyện phiếm, Tiêu Mã đưa cho tôi một tờ khăn giấy.
Tôi nhìn cô ấy.
Tiêu Mã chỉ chỉ khóe mắt: "Kẻ mắt đã trôi hết rồi, còn không mau lau nước mắt đi?"
Tôi ấn khăn giấy vào đuôi mắt, phản bác một cách mơ hồ: "Tớ dùng bút kẻ mắt không thấm nước, ngay cả xuống biển cũng không phai."
Tiêu Mã không nói nên lời, cố ý đứng trước mặt tôi để chặn ánh mắt của người khác.
Tôi đứng sau lưng cô ấy mà khịt mũi: "Chị em tốt, yêu cậu."
Cô ấy tức giận: "Lau nước mắt đi."
Tôi không nói chuyện.
Sau một lúc lâu.
"Tiêu Mã."
"Nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!