Tôi, Sở Khanh Y, thích ở nhà.
Nếu tôi có thể nằm, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ ngồi. Nếu tôi có thể ngồi, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ đứng. Nếu không phải ra khỏi cửa, tôi nhất định sẽ không bao giờ cởi bỏ bộ quần áo ngủ in hình Saint Tail của mình.
Ngày thứ tư trong chuyến công tác tới Đức của Tống tiên sinh là vào chủ nhật.
Tôi đã dành ra ba giờ đồng hồ để trang điểm thật tỉ mỉ, cầm tấm thiệp mời màu đỏ mà Tiêu Mã gửi vào hôm trước sau đó trang phục lộng lẫy bước ra khỏi nhà.
Tiêu Mã bày tỏ ý kiến về sự bất thường của tôi: "Chị ơi, chị ăn mặc lộng lẫy quá, người không biết còn tưởng rằng chị đến đám cưới đoạt lại bạn trai cũ đấy chứ."
Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Tớ đã có Tống Lâm Đăng rồi, sao phải đi cướp đoạt nam nhân thúi khác? Mắt tớ mù sao?"
Tiêu Mã: "..."
Tiêu Mã trầm mặc hai giây: "Mà này, chồng cậu có biết là hôm nay cậu muốn tham gia đám cưới bạn trai cũ không?"
Tôi suy tư một lát: "Chắc là biết?"
"Cậu chắc chắn?"
"..."
Tiêu Mã khoanh tay trước ngực, bộ dạng như đang xem một vở kịch hay: "Trước kia, cho dù chồng cậu đi công tác ở đâu, cậu như cái đuôi nhất định phải bám theo anh ấy, lần này cậu lại không đi Đức, anh ấy không hỏi lý do sao?"
Tôi tức giận: "Tớ không có dính anh ấy như vậy được không? Tớ chưa bao giờ dính vào anh ấy khi anh ấy đi làm! Chỉ có đôi khi anh ấy đi công tác quá lâu, tớ lo lắng anh ấy quá nhớ tớ, đến lúc làm việc phân tâm, nên mới cùng đi công tác với anh ấy."
Tiêu Mã: "Ừ ừ, cậu nói đúng, cho nên chồng cậu cũng biết chuyện cậu vì bạn trai cũ mà không đi công tác cùng anh ấy sao?"
t nhiên hiểu ra lý do Tống tiên sinh tức giận.
Không phải là do anh ấy nhìn thấy thiệp mời đâu nhỉ?
Tiêu Mã tiếp tục đâm vào tim tôi: "Chậc chậc, cậu đã thay quần áo sang trọng như vậy rồi."
"..."
"Còn trang điểm tận ba tiếng."
"..."
Tiêu Mã nhấn mạnh: "Và cậu còn dùng tiền của chồng mình để mua quần áo và đồ trang điểm nữa."
Đột nhiên tôi cảm thấy chân mình hơi yếu.
Tiêu Mã cười gian xảo: "Sao tớ cảm thấy ở nơi nước Đức xa xôi, đầu của chồng cậu có chút xanh nhỉ?"
.....
Tiêu Mã nói đúng, khi còn học đại học tôi từng có một người bạn trai, cứ gọi hắn ta là Tiểu Tiền đi. Nhà Tiểu Tiền mở công ty cung cấp nhu yếu phẩm hàng ngày, ngoại hình đẹp và hàng năm đều chiếm vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng "Những nam sinh đẹp trai nhất trường".
Vị trí thứ nhất đương nhiên là thuộc về Tống Lâm Đăng.
Chính xác mà nói, chỉ cần Tống Lâm Đăng có mặt, thì bất cứ vị trí đứng đầu nào được khen ngợi đều thuộc về một mình anh.
Vào kì nghỉ đông lớp 12, Tiểu Tiền đã tỏ tình với tôi, còn chưa cho tôi thời gian từ chối, hắn đã nói thêm: "Tôi không ngại việc cậu xem tôi thành thế thân của Tống Lâm Đăng đâu, tên đấy không thích cậu thì tôi thay thế hắn thích cậu."
Thực ra, hắn không giống Tống Lâm Đăng một chút nào cả.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đồng ý hẹn hò với hắn. Bây giờ, mỗi khi nhắc lại chuyện đó, tôi cảm thấy mình đúng là "cặn bã", tôi mệt mỏi quá mà........
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!