Chương 18: Pn

PN1, Văn Xương bị thương

"Muội muội, muội muội, ngươi ở đâu?" Yên Nhiên đang ngồi ở dưới tàng cây nhàm chán mà đếm con kiến đi ngang qua, đột nhiên nghe được tiếng gọi của Lý Dực, vội bỏ lại nhánh cây trong tay, chạy xuống núi.

"Ca ca, ca ca, sao ngươi lại tới đây?" Yên Nhiên phắt cái nhào tới trên người Lý Dực, ôm lấy hắn thật chặt.

"Lại nhàm chán rồi?" Lý Dực ôm lấy Yên Nhiên, dịu dàng hỏi.

"Ừm, Nương thật là xấu, nàng không muốn trở về thành, còn nói, còn nói..." Yên Nhiên đột nhiên nhớ tới lời Tử Tình, từ trên người Lý Dực tụt xuống.

"Cô cô còn nói cái gì?" Lý Dực nghe được căng thẳng trong lòng, thiếu niên mười ba tuổi đã biết được những chuyện người này rồi, Yên Nhiên ngọ nguậy đi xuống, trong ngực trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng, vội vàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Yên Nhiên, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

(Chuyện người: sống chết, được mất, vui buồn, hợp tan)

"Nương ta nói, ta đã bảy tuổi rồi, sau này, không thể để ngươi bế ta, dắt tay ta nữa rồi, Nương nói, bảy tuổi không cùng bàn." Yên Nhiên cũng có chút buồn rầu, nàng quen được Lý Dực dắt tay và bế rồi.

"Vậy muội muội là muốn như thế nào? Là nghe ca ca, hay là nghe cô cô?"

"Ta tất nhiên muốn nghe nương ta, nếu không, nương sẽ tức giận đau lòng."

"Nhưng là, ca ca cũng sẽ đau lòng mà, ngươi nỡ để cho ca ca đau lòng sao? Ca ca khó khăn lắm mới vụng trộm đi ra ngoài thăm muội muội một tí, muội muội nhẫn tâm để cho ca ca đau lòng sao?" Lý Dực là rất hiểu Yên Nhiên

"Ca ca, ca ca, lúc nương ta ở đây thì nghe nương ta, lúc ca ca ở đây thì nghe ca ca, ngươi nói có được không?" Yên Nhiên bảy tuổi cứ như vậy mà bị lừa gạt rồi, chủ động kéo lại tay Lý Dực.

Lý Dực thầm nghĩ ở trong lòng: "Cô cô, xin lỗi, cô cô yên tâm, cả đời ta, nhất định sẽ đối tốt với muội muội."

Yên Nhiên thấy Lý Dực thất thần, hỏi: "Ca ca, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"

Lý Dực đưa tay lên, sửa sang lại tóc rối trên trán cho Yên Nhiên, nói: "Ca ca nghĩ tới, muội muội sắp đến sinh nhật bảy tuổi, ca ca tặng muội muội lễ vật tốt gì đây?"

"Đồ ca ca cho ta đủ nhiều rồi, ta đều nghe ca ca, để trong một rương rồi, đúng rồi, ta làm một hà bao cho ca ca, cái này, còn đẹp hơn cái của Đại ca Nhị ca, ca ca, ngươi là người thứ ba đó."

"Ừm, chẳng qua, lần sau ca ca hy vọng là người đầu tiên, được không?" Lý Dực khom lưng hỏi.

"Được, lần lượt, ma ma dạy ta đánh túi lưới rồi, ta học xong cái đầu tiên cho ca ca, được không?" Yên Nhiên cũng không có để ý.

Hai người tay trong tay chậm rãi từ trên núi lắc lư xuống dưới, vừa xuống núi, chỉ thấy trên đường lớn nơi xa ào ào tới nhiều chiếc xe ngựa, Lý Dực dẫn Yên Nhiên đứng ở ngoài cửa viện nghênh đón.

Xuống trước là Lưu thị, sau đó Lưu thị đỡ Thầm thị đi xuống, thấy Lý Dực, cười nói: "Tiểu Dực đến đây lúc nào? Cũng tới cho sinh nhật muội muội?"

Tử Tình và Lâm Khang Bình ở trong phòng nghe được động tĩnh, cũng vội ra đón, nói với Thầm thị cùng Tằng Thụy Tường nói: "Cha nương lại chạy đến rồi, sinh nhật của một đứa nhỏ, không câu nệ qua thế nào cũng được, không nên hưng sư động chúng như vậy. Ta đang nghĩ tới trở về thành đó, trời ấm áp rồi, mấy đứa Thư Ngạn bọn họ cũng nên về nhà lấy mấy bộ quần áo tắm rửa rồi."

Lưu thị cười nói: "Ta cũng nói muội muội nên trở về thành rồi, nhưng Đại ca của ngươi còn nhớ rõ trong vườn nhà ngươi phong cảnh rất đẹp, nhất định nói muốn đến xem một chút. Còn có Tiểu Tứ, hắn nói còn chưa từng tới đây."

Nhóm người lớn vào nhà nói chuyện, lúc này, Thư Ngạn cùng Thư Ngọc Thư Vĩ cũng đều xuống xe rồi, Yên Nhiên vừa nhìn thấy, vẫy khỏi tay Lý Dực, nhào tới trong lòng Thư Ngạn, Thư Ngạn một phát nhấc Yên Nhiên lên, nói: "Muội muội lại tăng cân rồi, Nhị ca cũng không bế nổi."

Yên Nhiên nghe xong bĩu môi, nói: "Tiểu Dực ca ca chưa bao giờ nói lời này, Nhị ca thật là xấu."

Thư Ngọc nghe xong đỡ lấy, nói: "Tam ca thử xem. Tiểu muội của chúng ta vừa vặn như vậy, mặt tròn nhỏ nhắn thoạt nhìn mập tròn tròn, thật tốt."

Yên Nhiên vừa tới trên người Thư ngọc, nghe được lời phía sau, hai tay véo mặt Thư Ngọc, cười nói: "Mặt Tam ca cũng mập tròn tròn."

Lý Dực nhìn động tác qua lại lẫn nhau của Yên Nhiên và Thư Ngạn bọn họ, thật là có chút hâm mộ. Lúc này, đột nhiên thấy trên xe ngựa phía sau đi xuống một nhà Hạ thái thái, ngay cả lão thái thái và Hạ đại nhân cũng đều tới, xem ra là dốc toàn bộ lực lượng rồi.

Hạ Văn Xương vừa nhìn thấy Yên Nhiên, chạy luôn tới, nói: "Muội muội, muội muội, ta mang lễ vật cho ngươi rồi." Nói xong nới lỏng bàn tay của mình ra, phía trên rõ ràng là một con châu chấu màu vàng đất, thoạt nhìn, còn tưởng là thật, thì ra là một khối điêu khắc bằng Ngọc Thạch.

Yên Nhiên nhìn thoáng qua, rồi nhận lấy nói: "Là Tam cữu cữu khắc à? Tam cữu cữu tặng ta một đôi bướm."

Yên Nhiên từ trên người Thư Ngọc tụt xuống, cầm lấy châu chấu phê bình cùng với Thư Vĩ. Lý Dực nhìn châu chấu trong tay Yên Nhiên, rất không thích, hắn đã sớm biết tâm tư của Hạ gia, đối với Hạ thái thái đúng là một chút hảo cảm cũng không có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!