Sau một đêm gió tuyết, chỉ mới một buổi sáng, khu rừng mà Hà Điền quen thuộc đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, trên cây đã có những lớp tuyết dày như bông, khi cô và Gạo đi ngang qua, có lúc chúng sẽ lả tả rơi xuống, có lúc lại ào ào, rơi cả một khối.
Tuyết trên mặt đất dần dần bắt đầu tan ra dưới ánh sáng mặt trời, tạo thành một lớp vỏ mỏng và giòn, giẫm lên sẽ phát ra âm thanh như vỏ trứng bị bóp nát.
Dòng suối trên núi đã gần như đóng băng hoàn toàn, nhưng cách lớp băng dày bảy tám centimet, cơ hồ vẫn còn thấy được dòng nước bên dưới đang không ngừng lưu động.
Trên những ngọn cỏ khô bên cạnh dòng suối, những hạt băng giống như những quả cầu pha lê đang treo lủng lẳng trên đầu ngọn cỏ, khiến cho nó rũ xuống mặt đất.
Gạo thích kiểu thời tiết này.
Sau khi tuyết rơi, trời sẽ hơi ấm hơn bình thường, nó chậm rãi đi trong rừng, thỉnh thoảng cúi đầu xuống, dùng mũi moi lớp tuyết lên, gặm cành cây và bãi cỏ ẩn bên dưới.
Hà Điền đi một đôi giày rơm được bao bọc bằng cành lá hương bồ ở bên ngoài. Đế giày được buộc vào một tấm gỗ mỏng, phần đầu phía trước nghiêng vào trong nhằm mở rộng diện tích đế, tấm gỗ có phần đầu nhô cao giúp tuyết không bắn vào giày, khi di chuyển trong tuyết cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Bên trong giày lót một lớp nệm độn cỏ mềm, loại cỏ này chỉ dày hai ba li, sau khi đập dập có thể giữ nhiệt rất tốt, cách nhiệt, chống ẩm mốc, dùng làm thảm cỏ, làm giày, nhưng chỉ có thể thu hoạch vào mùa hè ở đầm lầy gần nhà.
Hôm nay cô ra ngoài, chủ yếu là vì muốn thử nghiệm đôi giày rơm mà mình đã làm hồi đợt hè này.
Cành và lá hương bồ so với cỏ mềm lót trong giày dày hơn rất nhiều, dày gần bảy tám li, thậm chí một phân, giày rơm làm bằng nó chỉ có thể trụ được một mùa đông. Nhưng giày rơm rất hữu ích trong những ngày tuyết rơi, chúng được lót bên ngoài giày để giữ cho giày không bị ướt.
Những đôi giày rơm trước đây của Hà Điền đều do bà cô làm. Cô chưa bao giờ tự làm một đôi giày hoàn chỉnh, nhiều nhất thì cũng chỉ đan được đế giày.
Mùa hè này, cô đã thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng quyết định tháo đôi giày rơm yêu thích năm ngoái của mình ra, sau một hồi nghiên cứu, rốt cuộc cô cũng đã làm được một đôi giày rơm.
Có vẻ như đôi giày này đã được thực hiện thành công.
Sau khi đi trong tuyết một lúc lâu mà nó vẫn không hề có dấu hiệu bị bung ra, còn bảo vệ đôi chân rất tốt, không để tuyết thấm vào giày.
Nếu nhìn thấy, nhất định là bà sẽ rất vui.
Cô đang rất đắc ý ngắm nghía đôi giày của mình, Gạo lang thang cách đó không xa đột nhiên phát ra tiếng phì phì trong mũi, hình như là phát hiện được cái gì đó.
Hà Điền ngay lập tức cầm khẩu súng ngắn lên, cảnh giác nhìn về phía rừng cây phủ đầy tuyết.
Cô không nhìn thấy gì cả.
Một lần nữa nhìn về phía Gạo, cô đã rất sửng sốt.
Trên nền tuyết trước mặt Gạo có một khối màu đỏ.
Sắc đỏ kia rực rỡ hơn cả màu của lá phong vào mùa thu, dưới ánh nắng tỏa ra ánh vàng.
Đó không phải là màu của lá.
Hà Điền bước tới từng bước một, khi còn cách Gạo hai ba mét, cô đã có thể nhìn rõ – đó là một người đang nằm dưới tuyết.
Màu đỏ tươi kia chính là trang phục trên người của người này, cũng không bị tuyết vùi lấp hoàn toàn, hơi lộ ra một chút, không biết loại vải này được dệt bằng gì, mà khi bị mặt trời chiếu vào lại phản chiếu ra ánh vàng.
Hà Điền ngồi xổm xuống, nắm lấy một góc vải màu đỏ, lắc mạnh, tuyết phủ bên trên ào ào rơi xuống đất. Đó là một chiếc áo choàng màu đỏ. Người này dựa vào gốc cây và trùm áo choàng lên người để chống lại gió tuyết.
Tim Hà Điền đột ngột nhảy lên, cô đứng dậy, một tay giữ chặc một góc áo choàng, đồng thời siết chặt khẩu súng trong tay, chậm rãi mở áo choàng ra.
Dưới lớp áo choàng đỏ, là một cô gái trẻ rất xinh đẹp, mặc dù đôi môi của cô ấy đã lạnh cóng thành màu xanh tím, khuôn mặt cũng trắng bệt như tuyết, nhưng cô ấy vẫn rất xinh đẹp.
Cô ấy giống như một con búp bê làm bằng lụa được những người bán hàng rong đến từ miền Nam dùng để thu hút trẻ em trong chợ, cô ấy có mái tóc dày và đen dài như sa tanh, làn da mịn màng như lụa, đôi chân mày như thể được vẽ tỉ mỉ bằng loại bút nhỏ nhất và mực đậm nhất, ngoài sống mũi cao thanh tú, còn có bờ môi duyên dáng cong cong.
Đuôi chân mày và lông mi của cô ấy đọng lại một lớp sương mỏng, có lẽ đó là do những hơi thở cuối cùng của cô ấy tạo thành.
Hà Điền cũng không biết là lúc này mình đang kinh ngạc trước cái đẹp hay là đang sợ hãi về cái chết theo bản năng nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!