Chương 49: Bánh Hoa Hai Màu

Thật ra tỉnh táo ngẫm lại thì, Hà Điền cảm thấy lúc trước Dịch Huyền cũng không hẳn là muốn lừa gạt cô.

Trốn lên trên núi, ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai? Sao có thể kể cho một người lạ hoàn cảnh của chính bản thân mình ngay từ đầu được kia chứ?

Về việc tại sao anh bỏ trốn, tại sao anh trốn trong núi, tại sao anh lại che mặt khi nhìn thấy lính canh của chủ thành, và tại sao khả năng giết người của anh lại giỏi như vậy?...! Dịch Huyền không chủ động nói, mà Hà Điền cũng không chủ động hỏi.

Hà Điền là một thợ săn, cô biết rằng khi săn một con nai, điểm yếu trên cơ thể của nó chính là ở trái tim.

Cô biết cách lột da nai hươu, thỏ, gà, vịt và các con mồi khác.

Đây là những điều mà cô đã được học từ khi mới sinh ra, và cũng rất quen thuộc.

Còn Dịch Huyền, rõ ràng là anh cũng đã học được cách giết người từ khi còn bé.

Đó là lý do tại sao anh có thể đâm chính xác lưỡi dao sắc bén vào khe hở giữa xương sườn của đối phương, góc của lưỡi dao hoàn toàn không bị cản trở bởi xương sườn, đi thẳng vào tim.

Chính vì như vậy, cho nên anh không thể thành thật nói hết tất cả với một người xa lạ ngay từ đầu.

Có khi còn nghĩ, cô đã nhận sai thì cứ sai luôn đi, sau này anh rời đi, nếu như có người lần theo dấu vết, cô cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến, cô gái xinh đẹp mà mình cứu được thật ra chính là một người đàn ông.

Hà Điền ngẩn người một lúc mới nhận ra xác của tên cướp không còn ở trong nhà nữa, cô hỏi Dịch Huyền: Xác của chúng đâu?

Dịch Huyền nói:

"Tôi chất đống ở bên ngoài rồi. Đợi cho mưa nhỏ hơn một chút rồi sẽ xử lý."

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn còn đang ào ào trút xuống, gió lạnh thổi hơi ẩm từ ô cửa sổ vỡ nát vào trong nhà.

Hà Điền cố gắng ngồi dậy mấy lần, tay chân vẫn còn đang tê rần, cô đành phải chỉ huy Dịch Huyền:

"Anh phải nhanh chóng lấy vách ngăn cửa sổ lại, nếu không trong nhà sẽ ẩm ướt mất thôi. Ôi thôi!" Cô đau lòng than thở, tiếc cái cửa sổ.

Trên cửa sổ chỉ còn lại một mảnh kính còn nguyên vẹn, việc làm lại cửa sổ và lắp thêm kính lại phải tốn thêm một khoản tiền nữa.

Dịch Huyền biết Hà Điền đang nghĩ gì, liền an ủi cô:

"Tôi tìm được trên người chúng có rất nhiều tiền. Những tên này hình như là những kẻ đào ngũ." Anh cũng thở dài:

"Cũng không biết số tiền này từ đâu mà có. Đến chỗ của chúng ta còn muốn cướp đoạt thêm."

Hà Điền cũng im lặng.

Thật không may, tấm vách ngăn dùng để chống gấu vào ban đêm đã bị vỡ thành nhiều mảnh.

Dịch Huyền đành phải tìm một vài tấm ván đóng đinh cửa sổ lại từ bên ngoài.

Gió và mưa sẽ không tràn vào, nhưng căn nhà lại trở nên tối hơn.

Sau khi làm xong tất cả, anh đốt đèn dầu trên bàn lên, rót thêm một ly nước, bước tới, ngồi trên sàn nhà hỏi Hà Điền:

"Cô khát không? Uống chút nước nhé?"

Anh nói xong, muốn đỡ cô ngồi dậy.

Hà Điền vội nói:

"Tôi không muốn uống." Kỳ thật cô rất khát, nhưng sợ uống nước xong lại muốn đi vệ sinh, nếu đến lúc đó cô vẫn không di chuyển được thì phải làm sao?

Thấy cô như vậy, Dịch Huyền biết ngay cô đang nghĩ gì, anh nhỏ nhẹ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!