Vàng!
Những viên đá nhỏ mà Hà Điền đào được từ bãi sông gần đó mang về nhà thật sự là vàng.
Mấy tên đàn ông kia mở hũ thủy tinh, lấy mấy viên đá nhỏ ra xác định một hồi rồi cười vui vẻ.
Không ai chú ý đến Hà Điền.
Cô đối mặt với cửa sổ, cố gắng lắc đầu hoặc ra hiệu, nhưng thật không may, căn bản là cô không thể cử động được.
Dịch Huyền, người nên sớm tìm một nơi để trốn trong tưởng tượng của cô, giờ đây lại đang đứng ở bên ngoài cửa sổ, dùng ánh mắt hỏi cô: Cô có sao không?
Đồ ngốc này!
Trong lòng Hà Điền kêu khổ, cô tức giận đến không nói nên lời, trợn tròn mắt.
Bởi vì sốt ruột, nhịp tim cô lại tăng nhanh, tai lại bắt đầu ù đi, nước mắt chảy ra, hình như có cả nước miếng.
Mắt Hà Điền tối sầm lại, cô lại ngất đi.
Một lúc sau cô tỉnh lại, Dịch Huyền không còn ở ngoài cửa sổ nữa, nhưng trong lòng Hà Điền biết rằng cô nàng này sẽ không bỏ cô lại mà tự mình chạy trốn.
Nhưng, một cô gái như Dịch Huyền thì có thể làm được gì đây?
Hà Điền lo lắng đến phát khóc.
Bên kia là bốn gã to con, vũ khí bọn chúng cầm đều rất tối tân, còn có hàng cao cấp như kim tiêm gây mê, vừa rồi cô còn không nhìn ra kim tiêm bắn ra như thế nào.
Bọn cướp này mặc quân phục rằn ri và đi ủng da, nhìn sơ qua đã biết chắc chắn không phải là những tên cướp bình thường, bọn chúng đều rất vạm vỡ, trên mặt và tay có vết sẹo cũ, vừa rồi lúc tập kích, suýt nữa là chúng đã thành công.
Hà Điền có thể bắn chết một tên, chỉ có thể nói là do tên này thật sự không may mắn.
Bốn tên cướp rốt cuộc cũng đã bình tĩnh lại sau cơn hưng phấn tìm được vàng, tên cầm đầu gọi hai người trói Hà Điền đến:
"Đưa cô ta lại đây, tao muốn hỏi cô ta một chuyện."
Tên đàn ông ít khi lên tiếng kia cũng đã tìm được nồi và gạo, ngồi trước bếp nấu cơm.
Khúc tre trên miệng của Hà Điền bị lấy ra, cô bị lôi đến trước mặt tên cầm đầu.
Trên má phải của tên cướp này có một vết sẹo từ thái dương kéo dài xuống cằm.
Hắn ta cười để lộ hai hàng răng trắng như răng sói: Căn hầm ở đâu?
Hà Điền ngập ngừng một lúc, nói:
"Trong hầm không có thịt." Lúc này cô đã có thể nói chuyện, nhưng không được trơn tru cho lắm.
"Ồ. Vậy thịt để ở đâu?"
"Phía sau...! nhà, có một nhà kho nhỏ làm thịt xông khói."
Nơi làm thịt xông khói cách nhà vệ sinh không xa.
Từ cửa sổ nhà vệ sinh có thể nhìn thấy tất cả các kho, sau cánh cửa còn có rìu chống gấu và súng ngắn.
Nếu bọn chúng tách ra, có lẽ Dịch Huyền sẽ có cơ hội.
Thái độ hợp tác của Hà Điền đã khiến tên cướp cầm đầu hài lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!