Chương 44: Thanh Đoàn

*Giống bánh ít trần viên tròn.

Thời tiết càng ngày càng nóng, ngoại trừ côn trùng chỉ ăn thực vật, trong rừng dần dần có muỗi hút máu.

Đáng ghét nhất là loại côn trùng đen nhỏ này mỗi con chỉ nhỏ như hạt vừng, nhưng chúng di chuyển theo đàn, khi ngửi thấy có mùi máu, chúng sẽ bay qua như từng đám mây đen.

Khi giăng lưới trên sông, lũ côn trùng nhỏ này không biết từ đâu bay tới, vây quanh, vồ vào những con cá đang vùng vẫy trên thuyền, cá bị lưới cào rách vảy, những con côn trùng nhỏ này liền bu lại hút máu, không đuổi đi được.

Những con không thể chen vào hút máu tươi và vết thương thì bay đến chỗ của Hà Điền và Dịch Huyền thành một bầy, dù họ có đeo bao tay hay quấn khăn vải lên mặt và cổ, chỉ để lộ ra mắt và lỗ mũi thì chúng cũng không hề bỏ qua, chui luôn vào mắt và mũi.

Điều này thật sự rất kinh tởm.

Đeo mặt nạ bảo vệ mắt làm bằng tre cũng không hữu ích gì.

Khi nhiều muỗi bay đến, chúng bu đầy trên mặt kính, che khuất tầm nhìn.

Đem cá về nhà, lũ côn trùng này cũng theo đó mà tụ tập ngày càng nhiều.

Gạo và Lúa Mì cũng bị ảnh hưởng.

Đặc biệt là Gạo.

Nó không thể được vào nhà như Lúa Mì.

Dù kiếm ăn trong rừng hay trốn trong chuồng, mấy con muỗi cũng không chịu buông tha.

Vào mùa này, không được có vũng nước nhỏ trước nhà, cũng không được đọng nước trên đất trồng, phải úp thùng, chậu khi dùng xong lại, lá rụng của cây lá rộng phải được quét kịp thời, chất thành đống, đặt ở nơi có thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, sau đó dùng mành cỏ che lại, nếu không, chỉ cần có một chút nước cỡ bằng móng tay thôi là muỗi cũng sẽ có thể đẻ trứng vào đó, sau vài ngày những con muỗi mới sẽ bay ra.

Nhưng con người không bất lực với loài muỗi này.

Hà Điền gom rất nhiều ngải cứu và hoa cúc dại về, mùi thơm của những loại cây này là khắc tinh của muỗi.

Ngải cứu và hoa cúc dại đều là những loại cây có sức sống rất mạnh, ở đâu cũng có thể thấy chúng, lúc sum suê nhất có thể mọc thành bụi cao đến thắt lưng.

Cắt ở phần sát gốc, hơn mười ngày sau chúng lại cao bằng với chiều cao như trước.

Cắt những cây ngải cứu và hoa cúc dại tươi tốt nhất, cột thành chùm nhỏ, treo lên giá phơi khô, chất đá hoặc gạch thành vòng tròn trên mặt đất, đặt ngải cứu vào rồi đốt lên, sau đó dập lửa, để cho nó bén từ từ, tỏa ra làn khói trắng xóa có mùi thuốc nồng nặc, muỗi nghe được sẽ bay đi nơi khác.

Số lá ngải cứu khô còn lại được Hà Điền treo bên cạnh cửa ra vào và cửa sổ, treo từ trên xuống dưới, trong chuồng của Gạo, nhà vệ sinh, chỗ nào cũng treo hết.

Ngoài việc hun muỗi, Hà Điền còn làm một loại thuốc mỡ đặc biệt dành cho Gạo và Lúa Mì, bôi lên mặt, tay chân và những vùng ít lông của chúng.

Thuốc mỡ này đã được cô chuẩn bị hồi lúc đầu xuân.

Dùng dao cắt hình chữ nhật trên thân cây bạch dương, cạy bỏ lớp vỏ mỏng rồi đem phơi khô.

Bây giờ đem chúng cùng với ngải cứu khô, lá cúc dại, lá và rễ cây bồn bồn đặt trên một cái mâm nhỏ, chất thành một đống nhỏ hình nón, trông giống như một cái lều nhỏ.

Châm lửa ở chính giữa cái lều nhỏ đó, sau khi đốt lên sẽ dần lan ra, hơi nóng sẽ làm cho tinh chất trong cành cây, lá khô và vỏ cây bay ra.

Sau đó cô lại úp một cái nồi sắt đã bỏ đi lên trên cái lều nhỏ này, khói bay ra sẽ hun thành một loại khói nhơn nhớt dính vào nồi.

Vài tiếng sau, lật nồi lại, cạo sạch khói dầu bám trên đó và trộn với mỡ làm thành thuốc mỡ chống muỗi.

Dịch Huyền kiên quyết cho rằng loại thuốc mỡ này chỉ dùng cho động vật.

Mỡ mà Hà Điền dùng là mỡ cá và mỡ gà, cô bôi quanh mắt và tai của Gạo, trên đuôi và cả trên bụng cũng bôi.

Thuốc mỡ rất hiệu quả, Gạo cũng khá ưng ý, nhưng ngay khi Dịch Huyền đến gần, anh lại bịt mũi tỏ vẻ ghét bỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!