Bước vào tháng sáu, mùa tốt nhất trong năm sắp bắt đầu.
Trong khu rừng mà gia đình Hà Điền sinh sống, mùa hè bắt đầu vào giữa tháng sáu.
Vào một ngày chạng vạng tối, không hề báo trước, bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng kêu của nhiều loại côn trùng.
Dế mèn, bọ sừng dài, bọ hung...! và nhiều loài côn trùng không biết tên khác nữa.
Giống như đã hẹn trước, chúng cùng nhau ríu rít trong làn gió đêm mát lành.
Sau đó, tiếng ve sầu đầu tiên báo hiệu mùa hè chính thức đã đến.
Dưa chuột, cà chua, mâm xôi, dâu tây đều đã có thể mang đi trồng được rồi.
Vài ngày sau, nhiệt độ ban ngày cao nhất đã lên tới hai mươi bốn, hai mươi lăm độ.
Trong lúc canh tác, khi làm cỏ họ phải đội nón tre rộng vành, quấn một cái khăn quanh cổ, nếu không thì mồ hôi sẽ nhễ nhại đầy người.
Lúc làm canh tác họ đều đeo bao tay làm bằng da sóc.
Lông da sóc rất mỏng, độ co giãn cũng rất tốt, hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự linh hoạt của ngón tay, cũng rất thoáng khí, nhưng khi cởi găng tay ra thì lòng bàn tay và mu bàn tay đều dính đầy mồ hôi.
Tất nhiên là không đeo bao tay sẽ mát mẻ hơn nhiều, thế nhưng, sau khi dùng cày tre xới đất lên, họ phải cúi xuống để nhặt cỏ dại này nọ, một số loại cỏ có gai nhọn và rậm trên thân, bị đâm vào ngón tay thì sẽ rất khó nhổ.
Nếu không may mắn để bị nhiễm trùng thì sẽ vô cùng rắc rối.
Bây giờ không phải là thời đại mà thuốc kháng sinh có thể được mua ở hiệu thuốc trên góc phố nữa.
Một chút chấn thương, té bị thương, đứt tay cũng có thể bị nhiễm trùng, cảm lạnh thông thường có khi sẽ chuyển biến xấu thành viêm phổi, một cái răng bị sâu kéo theo sưng tấy làm mủ, dẫn đến nhiễm trùng não...
Rất nhiều người chỉ vì vậy mà mất đi cơ hội tiếp tục sinh tồn.
Vì vậy, khi Dịch Huyền định tháo bao tay của mình ra, Hà Điền đã nghiêm túc ngăn anh lại và trích lại lời mà bà cô đã dạy khi còn nhỏ:
"Không được quá chủ quan!"
Giữa trưa nóng đến mức họ chỉ mặc một chiếc áo mỏng, nhưng khi màn đêm buông xuống, phải đắp chăn bông thì mới có thể ngủ được.
Chẳng qua là không cần phải tiếp tục đốt bếp lò nữa mà thôi.
Việc này giúp tiết kiệm rất nhiều củi, chỉ có điều việc châm lại lửa vào mỗi buổi sáng sau khi thức dậy rất phiền phức.
Đêm đó, Dịch Huyền lắng nghe tiếng côn trùng kêu, đếm số lần Hà Điền trở mình.
Cách đây không lâu, họ hái rất nhiều hoa dại thơm, đem phơi khô rồi treo lên bốn góc mái nhà, theo lời Hà Điền thì mùi hương của những bông hoa khô này giúp ngủ ngon, nhưng bây giờ xem ra có vẻ cũng vô dụng.
Khi cô lại một lần nữa trở mình, anh nhỏ giọng hỏi: Cô bị sao vậy?
Hà Điền giật mình: Tôi đánh thức cô à?
Dịch Huyền lật người, mỉm cười với cô:
"Cô đang nghĩ gì sao?"
Hà Điền thở dài, có chút ngượng ngùng: "Cũng không có gì.
Chỉ là, có một chút phấn khích.
Mùa hè đến rồi, có quá nhiều việc cần phải làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!