Sau một hồi kích động vừa khóc vừa cười, Hà Điền kéo Dịch Huyền vào nhà.
Chạm vào đôi bàn tay lạnh ngắt của anh, cô nhanh chóng túm lấy Lúa Mì bên chân đặt vào tay Dịch Huyền:
"Cô ôm nó tạm đi! Tôi đi lấy ấm đun nước cho cô."
Lúa Mì hừ hừ không tình nguyện, nó có phải là đồ ủ ấm tay đâu?!
Hà Điền lại nhóm lửa lên, đầu tiên cô cho một ít cỏ khô dính mỡ lấy từ kho thịt xông khói vào bếp lò, sau khi lửa bắt đầu cháy, cô lại cho thêm một ít vụn củi mỏng vào, chờ cho vụn củi cháy đều rồi thì thêm củi.
Ngay khi ngọn lửa bốc lên, căn nhà nhanh chóng trở nên ấm áp.
Dịch Huyền ngồi bên bếp lửa hơ tay, Hà Điền đặt một miếng gỗ sạch lên hai bên bếp lò, kêu anh cởi giày và vớ ra rồi đặt chân lên đó để hơ.
Anh vẫn giống như mọi khi, ngại ngùng một lúc rồi mới cởi giày ra.
Cô... Hà Điền muốn hỏi, sao cô lại trở về đây rồi? Nhưng khi những lời này vừa đến bên miệng, lại đổi thành: Cô muốn ăn gì?
Ai biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Dịch Huyền, nên mới buộc cô ấy phải quay trở lại đây?
Hà Điền không ngốc.
Tại sao hôm qua Dịch Huyền cứ một mực phải che mặt? Tại sao khi nói về đức chính* của chủ thành mới cô ấy lại cười lạnh? Trong lòng Dịch Huyền có bí mật.
*Chính sự có ích cho dân.
Nếu như ngay cả chợ phiên ở thung lũng sông cũng có người canh gác, vậy thì rất khó để đảm bảo rằng bến thuyền và thị trấn không có người được cử đến.
Dường như Dịch Huyền biết cô muốn hỏi điều gì, anh vuốt ve đầu của chú chó con trong tay:
"Tôi đã qua sông và đến thị trấn nhỏ, chuyến đi rất bình yên."
Hà Điền tạm thời yên tâm.
Sắc mặt Dịch Huyền hơi ửng hồng, trầm giọng nói:
"Vừa đến thị trấn nhỏ, tôi nghĩ, cái gì tôi cũng không biết, đến thành thị rồi, tôi nên tìm công việc gì đây? Tôi..." Anh nói xong, giọng càng nhỏ xuống: "Mấy tháng nay tôi chỉ học được đi săn, bắt cá và trượt xe trượt tuyết...! Ở thành thị chắc cũng không kiếm được công việc nào tương tự như vậy.
Hơn nữa ở các thành phố lớn chắc có nhiều kẻ xấu hơn.
Tôi nghe người dân trong thị trấn kể, sau khi hai thành phố hợp lại, chủ thành của các thành phố nhỏ gần đây đã bắt đầu bắt người đi làm công ích.
Nếu đến đó, tôi e rằng mình sẽ bị bắt đi chuyển gạch và lao động khổ sai.
Tôi suy nghĩ lại, hay là đợi cho đến khi yên bình hơn rồi lại đi cũng không muộn.
"Anh nhìn Hà Điền, lúc này lỗ tai cũng đỏ bừng:"Cô...! sẽ tiếp tục cưu mang tôi chứ?
"Hà Điền cuối cùng cũng có bạn đồng hành, cô vốn cũng không muốn để cho Dịch Huyền đi, Dịch Huyền còn cố tình nói những lời thăm dò e dè này, làm sao cô có thể nói rằng không thể đây!"Ừ!"
Hà Điền mở rộng vòng tay ôm lấy Dịch Huyền.
Anh lại muốn né tránh, nhưng lại quên mất mình còn đang gác chân lên trên thanh gỗ, suýt chút nữa thì thò luôn chân vào bếp, không dám nhúc nhích nữa, bị Hà Điền ôm chặt.
Sau một đêm, Dịch Huyền lại được ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên tóc của Hà Điền, lập tức cảm thấy toàn thân không khỏi bồn chồn, cả bàn chân tê rần vì lạnh cũng trở nên ấm áp.
Những gì anh nói với Hà Điền có thật mà cũng có giả.
Anh thật sự đã đi đến thị trấn nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!