Chương 32: Chó Dữ

Kiểm soát thị trường buôn bán đồ da ở rừng phía Bắc tương đương với kiểm soát sinh kế của người dân vùng rừng núi này.

Có lẽ vị chủ thành này không phải là người chỉ thấy lợi trước mắt, có lẽ anh ta thực sự muốn đôi bên cùng có lợi; thợ săn khi mua đồ không cần phải đóng thuế, và những người buôn bán hàng hóa cũng không dám tăng giá quá đáng.

Mặc dù mọi thứ có đắt hơn một chút so với năm ngoái nhưng năm nay cái gì cũng có, giá cả thì được tăng lên trong phạm vi có thể chấp nhận được.

Đặc biệt là các mặt hàng nhu yếu phẩm như muối, nồi sắt không những không tăng giá mà còn giảm nhẹ.

Như Dịch Huyền đã nói, nếu những người thợ săn cảm thấy khu chợ chính thức này không đáng để họ phải ngàn dậm đi xa, vậy thì họ không muốn giao dịch nữa, lông chồn giữ đó cũng sẽ không bị hư hỏng (miễn là không bị chuột cắn), rất nhanh sẽ xuất hiện những kẻ buôn lậu.

Ra khỏi cửa sông của hai thành phố còn có thêm rất nhiều kênh nước, cho dù chủ thành có thu nhận tất cả những tên cướp hoạt động ở các kênh sông, thì cũng không có bao nhiêu người bắt được hết bọn buôn lậu, chỉ còn cách là nhún nhường, mỗi người đều có lợi, vậy thì mới có thể tiếp tục duy trì cái gọi là thị trường chính thức này.

Những người thợ săn đổi lông chồn xong, mang theo tiền bước vào khu chợ được bao quanh bởi ba chiếc lều lớn, rất nhanh, họ phát hiện ra rằng chợ chính thức không có một số lợi ích mà trước đây họ có.

Trước đây, một số lái buôn sẽ trực tiếp yêu cầu thợ săn đổi lông chồn lấy hạt giống, muối, nồi sắt, dụng cụ, họ không tính tiền, chỉ lấy lông chồn.

Nhưng năm nay họ không thể làm vậy.

Tất cả hàng hóa đều có giá cả rõ ràng.

Nếu muốn đổi lấy hàng hóa, vui lòng đi ra từ cổng phía Tây.

Chợ riêng của thợ săn nằm ở bãi sông bên ngoài.

Mọi người có thể đổi giỏ mây lấy sàng tre, đổi đồ dùng này lấy đồ dùng khác, cái gì cũng có, lái buôn cũng có thể đổi lấy một số sản vật trên núi, chẳng hạn như nấm phỉ khô, nấm thông, hạt thông hoặc đồ da như da cáo, da sói và da hươu, quạt làm bằng lông chim trĩ vàng và ngọc trai nước ngọt lớn nhỏ, hoặc động vật quý hiếm.

Những giao dịch trao đổi này không nằm trong sự quản lý của chủ thành.

Hà Điền đã mua mười kg muối, tính ra thì nó rẻ hơn gần một nửa so với những năm trước.

Bây giờ cô rất có hảo cảm với chủ thành, tự nhủ, nếu sau này chủ thành cứ tiếp tục làm như thế này thì tốt biết mấy, cho dù có thu nhiều thuế hơn cũng không sao.

Tất nhiên, tốt hơn hết là đừng bao giờ tăng thuế!

Ngoại trừ dãy lều lớn gần bờ sông chuyên thu mua lông chồn, còn lại ba cái lều lớn đều là buôn bán các loại mặt hàng, nhiều gian có tên, chính giữa có ba dãy gian hàng nhỏ.

Nơi này có các gian hàng lớn nhỏ, với nhiều loại hàng hóa, có bán muối, đường, nước tương, giấm, các loại gia vị, vải, dụng cụ sắt thép, sửa chữa cuốc sắt, còn có giống cây trồng, cây ăn quả...! Cần gì cũng đều có hết.

Còn có ba gian hàng bán các loại thuốc viên, thuốc bột, trong đó có một nha sĩ, dù ở xa cũng có thể nghe thấy tiếng la hét của bệnh nhân bên trong, trước cửa xếp hàng dài, kinh doanh rất tốt.

Có cả chỗ đo thị lực, bán kính cận.

Nếu được bảo quản tốt, một cặp kính đọc sách có thể được sử dụng đến mười hoặc tám năm, tính ra chỉ bằng giá của hai tắm lông chồn đen, quá đáng giá.

Rồi thì bán rượu, bán thuốc lá, đánh bài, thảy xúc xắc, xem biểu diễn tạp kỹ bởi các cô gái trang điểm đậm...! Tất cả đều ở trong lều ở phía Bắc.

Ở chợ cũng có nhiều mặt hàng hơn những năm trước, có bốn gian hàng thu mua vải, chất lượng vải chỗ nào cũng tốt, giá cả hợp lý.

Cũng có một vài gian hàng bán nồi sắt và sửa chữa dụng cụ như xẻng, rìu hơn những năm trước.

Có thêm năm sáu gian hàng bán hạt giống, và có thêm hai gian hàng nữa không chỉ cho phép người mua chọn hạt giống mà còn mang đến những mẫu cây trồng và sách về cách trồng những loại cây này.

Chỉ có bông vải là chỉ có một gia đình làm, chính là hai vợ chồng kia.

Họ đang ở góc phía Tây của chợ, trong lúc làm, bông gòn tung lên, làm tóc hai vợ chồng họ trắng xóa.

Ngoài những gian hàng phổ biến này, thậm chí còn có một gian hàng bán máy giặt chạy bằng sức kéo của động vật và động cơ diesel.

Anh chàng nọ nói rất to, nước miếng tung bay: "Mọi người, xin hãy xem, chân vịt của chúng tôi khi lắp trên thuyền, chỉ cần kéo nhẹ một cái thôi, sình sịch ~ Mọi người đã có thể chạy hai mươi ba mươi cây số trong một giờ mà không cần dùng đến mái chèo hay sức mạnh gì cả!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!