Sáng sớm hôm sau, họ lên đường.
Hà Điền và Dịch Huyền chèo thuyền độc mộc, thùng gỗ long não chứa lông chồn được đặt cố định ở giữa thuyền; hành lý, thức ăn và ấm nước dùng trên đường đi thì được đặt ở đuôi thuyền; dùng mái chèo đẩy mạnh, thuyền nhanh chóng xuôi dòng.
Hiện tại đã là đầu tháng năm, vào thời điểm nóng nhất trong ngày, nhiệt độ ước chừng khoảng mười sáu, mười bảy độ.
Lúc đó khoảng sáu giờ sáng là trời đã tờ mờ sáng.
Tuyết trên mặt đất, cây cối và nhà cửa đã tan, nhưng đôi khi trên núi vẫn sẽ có tuyết, ở các cột đá và những nơi râm mát vẫn còn tuyết đọng.
Khi Hà Điền và Dịch Huyền lên đường, mặt trời vẫn còn chưa mọc, dòng sông khá lạnh, họ men theo dòng sông khoảng một giờ, mặt trời dần lên, khi đi được thêm một giờ nữa, họ phải cởi áo khoác lông ra.
Đến mười giờ, ngay cả những chiếc cúc của chiếc áo khoác bông mỏng cũng phải cởi ra để không cảm thấy quá nóng.
Tốc độ chảy của sông không phải lúc nào cũng chảy xiết, trên đường đi gặp khúc sông chảy chậm và vững vàng, Hà Điền sẽ dừng thuyền lại, hoặc nghỉ ngơi bên cạnh gò đất nhỏ giữa sông, hoặc đơn giản là thu mái chèo và thả trôi theo dòng chảy.
Khi gặp thủy cầm, Hà Điền cũng sẽ bắt một hai con làm thức ăn dự trữ, còn khi gặp tổ chim, cô cũng lấy hai quả trứng bỏ vào giỏ tre.
Đến gần mười một giờ trưa, mặt sông đột nhiên rộng lớn vô cùng, năm con sông hội tụ về đây, có hai dòng nước sông đục ngầu, sau khi hòa với nước sông khác, mặt sông biến thành hoa văn màu trắng vàng, từ từ hòa thành làm một, có thể nói đây là một cảnh tượng rất tuyệt vời.
Cảnh vật hai bên bờ sông cũng dần thay đổi, khi bắt đầu xuất phát từ nhà của Hà Điền, cây cối hai bên bờ sông trông như mùa xuân, đi chưa đầy ba tiếng đồng hồ, khung cảnh hai bên bờ đã chuyển sang đầu hạ.
Không chỉ có cành lá cây cỏ gần bờ thêm sum suê, mà trong rừng rậm trên bờ, rất nhiều cây cối nở hoa, hồng, trắng, vàng, cam, đỏ đua nhau khoe sắc, trên cỏ có vô số hoa dại, thu hút nhiều ong bướm, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cánh hoa đang rụng xuống, trên cành cây treo đầy những quả nhỏ xanh tròn.
Trên sông bây giờ không chỉ có riêng thuyền của bọn họ nữa, một số thợ săn biết nhau, ngồi ở trên thuyền chào hỏi, hỏi nhau xem năm nay họ thu hoạch như thế nào, hoặc muốn đổi gì, thậm chí có một số chèo thuyền đến gần nhau tiến hành giao dịch ngay luôn trên sông.
Gia đình nhà họ Phổ cũng chèo thuyền đến.
Thuyền của bọn họ cũng là thuyền độc mộc nhưng dài hơn của Hà Điền rất nhiều.
Thoạt trông nó có thể chứa tối đa sáu hoặc bảy người.
Ba Phổ ngồi ở mũi thuyền còn hai con trai của ông ta thì ngồi ở phía sau.
Ba người họ đều cầm máy chèo, rất nhanh đã bắt kịp Hà Điền.
Nhưng khiến cho Hà Điền khó hiểu là, thái độ của hai anh em nhà này lại thay đổi.
Khi hai chiếc thuyền gặp nhau, ba Phổ còn nói vài lời khách sáo với Hà Điền.
Nhưng khi thuyền của họ vượt qua thuyền của Hà Điền, hai anh em nhà họ lại nhìn Hà Điền bằng ánh mắt giống như năm trước gặp được ở chợ.
Khinh nhờn và bỉ ổi.
Thậm chí họ còn quay đầu lại cười ác ý với Dịch Huyền.
Sau khi thuyền của nhà họ Phổ đi ngang qua Hà Điền và những người khác, nó càng lúc càng nhanh hơn, dường như là muốn lao đến khu chợ trước mặt nhanh hơn bọn họ càng sớm càng tốt.
Hà Điền quay lại nhìn Dịch Huyền, thấy sắc mặt của người đẹp lúc này lạnh như băng, khóe mắt rũ xuống giống như con chó nhỏ đang híp nửa mắt lại, nhìn kỹ thì có hơi đáng sợ.
Cô lo lắng trong lòng, an ủi:
"Không sao đâu. Chúng ta đến muộn cũng không sao, lái buôn thu mua lông chồn chuẩn bị nhiều tiền lắm."
Càng lúc càng có nhiều thuyền và người trên sông, dòng chảy cũng càng ổn định hơn.
Đến ngã ba, tất cả các con thuyền đều uốn mình rẽ vào một con sông nhỏ chỉ rộng năm sáu thước, nhìn từ xa đã thấy có khoảng bốn đến năm mươi chiếc thuyền.
Chợ được lập trên một khu đất bằng phẳng bên bờ sông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!