Đoàn lái buôn đến vào buổi trưa hôm đó.
Các thuyền buôn lần lượt khởi hành từ nhiều thành phố phía Nam, tập trung ở cửa sông, rồi ngược dòng, sau nhiều ngày đêm di chuyển mới đến được chân núi.
Trước khi các thương thuyền cập bến, trên thuyền sẽ phát pháo hiệu, khói đỏ bốc lên trời kèm theo tiếng rít chói tai, nổ vang, xa xa có thể nghe thấy âm thanh, cho dù có bỏ lỡ tiếng vang thì khói đỏ cũng sẽ lưu lại ở trên bầu trời thật lâu không tan, mãi cho đến lúc mặt trời lặn cũng có thể nhìn thấy.
Lúc đó, Hà Điền và Dịch Huyền đang giăng lưới trên sông.
Cá trong lưới tung vó mừng rỡ, đuôi cá vỗ vào thuyền nghe bình bịch.
Hai người trên thuyền vậy mà đều rất im lặng.
Mang theo cá vừa bắt được về đến nhà, Hà Điền nhìn những ngọn cỏ treo trên sợi dây phơi trước cửa, nói:
"Vốn muốn làm cho cô một cái ba lô bằng rơm..."
Có vẻ như đã không còn kịp nữa.
Không thể bện ba lô, rổ, rạ này nọ khi cỏ còn chưa khô hoàn toàn được.
Những năm trước, cứ đến cuối hạ là gia đình của Hà Điền đều sẽ cắt lá cỏ rồi đem phơi khô, lúc đó lá cỏ dài nhất, kết cấu dai nhất, màu sắc sau khi phơi khô cũng rất tươi và đẹp, năm ngoái cô không có thời gian để thu nhặt lá cỏ, bây giờ muốn làm ba lô cho Dịch Huyền thì chỉ có thể dùng cỏ mùa xuân.
So với cỏ mùa hè, cỏ mùa xuân kém hơn về mọi mặt.
Để chọn ra những cây dài và khỏe nhất từ những thân cây ngắn thì phải mất rất nhiều thời gian.
Nhưng bây giờ, công sức chọn ra những ngọn cỏ bền và chắc dường như đã vô dụng.
Trở lại nhà, Hà Điền và Dịch Huyền như thường lệ ướp cá đã bắt được, cho vào bình rồi đậy kín, sau đó rửa tay rồi làm các công việc khác.
Hà Điền trèo lên gác lấy một chiếc ba lô cũ bằng rơm xuống.
Bên trong ba lô được lót một lớp vải thô màu đất son, bên ngoài là túi lưới làm bằng hai loại cỏ, lớp rơm này giúp túi bền và chắc hơn.
"Cô dùng cái này đi. Cũng là do tôi làm ra đó." Hà Điền mở túi ra đặt chiếc áo choàng lông chồn bằng lụa đỏ của Dịch Huyền vào.
"Quần áo này quá sặc sỡ, nhưng nó rất có giá trị. Cô xuống chân núi rồi đến thành phố khác bán đi, có thể được rất nhiều tiền."
Sau đó, cô bỏ thêm một ít quần áo mà mình đã dùng quần áo cũ của bà để sửa lại cho Dịch Huyền thay vào:
"Thời tiết dưới núi đã nóng lên rồi, khi đến đây cô cũng không có một bộ đồ mỏng nào. Cô đừng chê những bộ quần áo này, cứ mặc tạm chúng trước đã."
Cô lại mở hộp gỗ long não ra:
"Như đã thỏa thuận, tôi sẽ cho cô một phần ba số lông chồn, ngày mai đi chợ xem thương nhân thu mua như thế nào, đổi xong tiền sẽ chia."
Cô mới nói đến đây mà đã cảm thấy rất khó chịu rồi, ngồi xuống sờ vào số lông chồn kia, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Từ khi Hà Điền bước vào nhà, cô không dám nhìn vào mắt của Dịch Huyền, sợ rằng mình sẽ khóc.
Nhưng hiện tại cô đang cúi đầu, mím môi, lông mi run rẩy, cũng không khác gì là khóc mấy.
Dịch Huyền cũng rất khó chịu.
Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hà Điền, ngồi được một lúc anh lại gục đầu vào vai cô.
Không ngờ vừa mới tựa vào thế này, Hà Điền cũng tựa cái đầu nhỏ của cô vào.
Tai của hai người dụi vào nhau, Dịch Huyền không dám nhúc nhích, Hà Điền thở ra một hơi dài từ mũi, hai tay nắm lấy bàn tay đang ở gần của Dịch Huyền, thì thào nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!