Sau bốn giờ chiều, bóng mặt trời đã phủ lên những tán cây cách mặt đất hơn một mét.
Chẳng bao lâu, ánh sáng ban ngày sẽ biến mất hoàn toàn.
Mặc dù vẫn có thể nhìn thấy nhiều hạt dẻ trên mặt đất, nhưng Hà Điền vẫn quyết định kết thúc công việc thu nhặt hôm nay. Cô kéo theo Gạo chậm rãi đi xuống núi.
Từ đây về đến nhà mất hơn nửa tiếng.
Trời vào thu, tốc độ mặt trời lặn ngày càng nhanh hơn, khi mặt trời lặn hết, nhiệt độ trong rừng sẽ nhanh chóng giảm xuống.
Hiện tại, nhiệt độ ước chừng khoảng mười độ.
Bọn họ đi xuống núi, khi Hà Điền và Gạo hít thở, hơi nước trắng sẽ bốc ra từ miệng và mũi của họ, hai gò má cô cũng lạnh như băng.
Khi sắp về đến nhà, Hà Điền dừng lại, cô tháo cái thùng treo trên giỏ xuống, đi lấy nước.
Ngôi nhà bằng gỗ của Hà Điền được xây dựng gần một khe suối.
Nước trên núi từ khe suối chảy xuống, dọc theo thế núi chảy đến con sông bên cạnh.
Dòng sông vô danh ấy ngày đêm chảy xiết, chảy về hướng đông, chỉ đến mùa đông mới bị băng tuyết đóng băng.
Nhưng bên dưới lớp băng dày, dòng sông vẫn chảy lặng lẽ và chậm rãi.
Khu vực Hà Điền sinh sống là nơi có mặt sông rộng nhất, thậm chí có chiếc xe tuần lộc trượt tuyết chạy từ bờ này sang bờ bên kia cũng phải mất hơn một giờ đồng hồ, nơi hẹp nhất là giữa hai vách núi cao chót vót, đứng ở một bên, thoạt nhìn có thể dùng sức ném mạnh một hòn đá từ bên này sang phía đối diện.
Bà cô nói, tất cả các con sông cuối cùng rồi cũng sẽ chảy ra biển.
Biển như thế nào? Vào mùa đông, nó có đóng băng không?
Hà Điền đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cạch cạch trong thùng.
Cô nhìn xuống, thấy có hai con tôm sông bơi vào thùng lúc nào không hay. Có thể chúng đã bị dòng nước cuốn vào, hoặc cũng có thể là do chúng đang mải mê đánh nhau, nên vô tình bước vào thùng nước của cô. Cả hai đều có chiều dài bằng ngón tay, là hai con đực trưởng thành.
Hà Điền nhấc thùng nước lên, hai con tôm vẫn còn vung vẩy, mãi lo đánh nhau.
Cô mỉm cười vui vẻ, bữa cơm tối nay coi bộ sẽ phong phú hơn mọi ngày.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tôm sông trong khe suối. Chúng ẩn mình trong các kẽ đá và trong bóng râm của những cây cao xung quanh. Những con tôm sông có màu xanh lam này gần như trong mờ, khi bơi dưới nước rất khó phát hiện, chúng bơi rất nhanh, nhưng không phải hoàn toàn không bắt được.
Buộc dây vào cành cây, hoặc một sợi dây rơm mỏng bền chắc, sau đó buộc mồi vào đầu sợi dây, chẳng hạn như mảnh da cá nhỏ, rồi kiên nhẫn ngồi đợi, chẳng bao lâu tôm sẽ bơi đến và đớp mồi thật mạnh. Người câu cần phải khéo léo, nhấc cần câu lên thật nhanh và ném tôm vào thùng.
Khi còn nhỏ, vào mùa hè, Hà Điền thường ngồi xổm bên bờ suối câu tôm, cô có thể bắt được bảy tám con tôm trong một buổi chiều, con lớn nhất không quá đầu ngón tay trỏ.
Bây giờ nhớ lại, nó đã trở thành một trò chơi rất xa xỉ.
Trong lúc đi câu tôm, bà cô vừa bửa củi, vừa bận rộn trồng trọt, lâu lâu bà cũng sẽ chạy đến xem cô có an toàn hay không.
Hà Điền xách theo thùng nước, Gạo đi ở phía trước, Hà Điền đã nuôi Gạo được hai năm, nó đã biết đường về nhà.
Trở lại ngôi nhà gỗ, Hà Điền mở một vại nước bên cạnh bếp lò ra, cái vại gốm này được đậy bằng nắp gỗ, trong vại có nuôi một con cá nhỏ.
Khi mùa đông đến, khe suối gần nhà cô sẽ là nơi đóng băng đầu tiên, mà như vậy thì cô sẽ phải ra sông lấy nước. Nước lấy về mỗi lần sẽ được cho vào vại nước, để phòng ngừa trường hợp sông bị đóng băng, nhất thời không làm vỡ được lớp băng đã đóng lâu ngày.
Nuôi một con cá trong vại, nó sẽ ăn những tạp chất nhỏ bám vào vại. Nếu không có cá, nước trong vại sẽ bị keo lại sau vài ngày và không thể sử dụng được nữa.
Cô đổ một nửa lượng nước vào vại, nửa còn lại thì đổ vào ấm đồng.
Hai con tôm bị cô để trong thùng, móng vuốt to lớn của chúng thỉnh thoảng gõ vào thành thùng kim loại, phát ra âm thanh đùng đùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!