Chương 18: Đông chí

Có một lối đi lộ thiên giữa nhà tắm và nhà, lúc đi từ phòng tắm vào nhà, một vài sợi tóc ướt đã bị đông lại thành băng.

Nhưng Dịch Huyền vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Cô ấy và Hà Điền ngồi trước bếp lò, ăn bánh bao hấp, đợi khi tóc khô thì chải bằng lược gốm, tóc mượt mà trơn tuột, có mùi thơm nhẹ và một chút đắng mát.

Hà Điền nói mùi xà phòng mà họ dùng để gội đầu là công thức bí mật của bà cô.

Ngày hôm sau, Hà Điền và Dịch Huyền dắt Gạo đi ra sông, lấy nước nhiều lần, đổ đầy vại nước đã cạn kiệt vì tắm.

Vừa lúc, tất cả các vại nước đã đến thời điểm phải làm sạch.

Hà Điền dùng gáo múc những con cá nhỏ nuôi trong vại ra cho vào chậu gốm, đổ nốt phần nước còn lại vào chậu, sau đó chuyển vại ra hiên rồi dùng miếng xơ mướp chà lên thành vại.

Cá nuôi trong vại không cần phải cho ăn, để nó ăn các loại vi sinh vật bám trên thành vại, tất nhiên là cả trong nước.

Vào mùa đông, vại nước có thể được vệ sinh một hoặc hai tháng một lần. Nhưng vào mùa hè, phải rửa thường xuyên hơn.

Sau khi đổ đầy nước vào vại, Hà Điền và Dịch Huyền bắt đầu giặt quần áo.

Trước khi dắt Gạo đi lấy nước, họ đã chuyển máy giặt ra khỏi kho chứa.

Mặc dù hầu hết các khu vực đã bị mất điện, một nguồn năng lượng vốn không thể thiếu của con người, nhưng công nghệ đã được cải tiến nhiều lần này vẫn không bị lãng quên.

Máy giặt của nhà Hà Điền là một thứ tương tự như máy giặt trước đây. Tuy nhiên, thùng là thùng gỗ, được đặt trên một giá đỡ. Một bên của thùng có đóng một cây trụ dài.

Nó có thể được đẩy bằng tay hoặc dùng sức kéo của Gạo.

Máy giặt này thực sự trông giống như một cái cối xay đá hơn, nhưng lại dùng thùng gỗ thay vì cán xay và cối xay.

Cho quần áo vào thùng, thêm nước và nước xà phòng, cột một nhánh tre mỏng lên khung của Gạo, sau đó treo một cành cây nhỏ hoặc thức ăn mà nó thích lên nhánh tre, nó sẽ tiếp tục ăn thức ăn này, đi về phía trước, không nhận ra rằng mình đang quay xung quanh cái thùng.

Quần áo trong xô quay liên tục theo vòng quay của thùng gỗ, quay được một tiếng thì thay nước một lần, lại quay thêm một lúc nữa là quần áo đã được giặt sạch.

Sau khi Hà Điền sống một mình, cô hầu như chỉ giặt quần áo ở mép suối, đã lâu không dùng đến máy giặt.

"Hôm nay Gạo đã vất vả rồi! Tối nay chị sẽ thêm chút đậu cho cưng." Hà Điền vỗ vỗ lên bụng Gạo.

Nó cứ bước đi, mặc kệ Hà Điền.

Chờ Hà Điền và Dịch Huyền xử lý số chồn mà họ thu hoạch được lần này xong, treo lên, quần áo cũng đã được giặt xong.

Quần áo ướt vừa được treo lên sợi dây thì ngay lập tức đông cứng lại.

Khi Dịch Huyền treo quần áo lên, Hà Điền vội vàng chủ động giúp, nhưng cô ấy lại không để Hà Điền động tay vào.

Giờ thì Hà Điền đã hiểu, Dịch Huyền là một người rất bảo thủ. Vì vậy, cô không nói bất cứ điều gì, nhìn cô ấy vụng về treo quần áo từng cái một lên sợi dây.

Quần áo của Dịch Huyền gần như thay đổi từ trong ra ngoài, bên ngoài là áo khoác lông hươu và giày rơm của những người thợ săn trên núi, bước vào nhà, cởi áo khoác ngoài ra, bên trong mặc áo dài và quần vải bông, đi ủng da.

Bây giờ trông cô ấy không khác gì những người thợ săn.

Những bộ quần áo này được làm từ quần áo cũ của bà Hà Điền, cô rất vui khi có người tiếp tục mặc chúng.

Quần áo ướt đóng thành đá đến chiều có thể mang vào nhà, mặc dù chúng vẫn còn cứng.

Đặt một giàn phơi bên bếp, khi ngủ dậy thì quần áo đã gần khô hết. Nếu có những nếp gấp nhỏ chưa khô, Hà Điền còn có một cái bàn ủi. Bàn ủi làm bằng gang, rỗng, bên trong chứa đầy than nóng đỏ, đậy kín nắp, lúc ủi thì trải một lớp vải dạ lên bàn, ủi phẳng quần áo rồi xếp vào rương.

Sau khi dọn dẹp nhà cửa một ngày, Hà Điền và Dịch Huyền lại lên đường đến nhà nghỉ săn bắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!