Chương 17: Bánh bao cánh hoa

Tuyết không ngừng rơi cho đến tối hôm sau.

Hà Điền và Dịch Huyền trở về căn nhà nghỉ gần sông và thu hoạch thêm năm tấm da chồn nữa.

Sau khi ở lại một đêm và đặt bẫy lần nữa, họ lùa Gạo xuống núi, băng qua sông băng trở về nhà.

Cành cây khô và vỏ hạt dẻ rắc trên mặt băng khi họ đến đây giờ đã là một con đường đen xám có thể nhìn từ xa trên nền tuyết. Chúng đã được đóng băng chắc chắn. Dù có tuyết rơi nhưng cũng có gió, ngày hôm qua gió đã thổi bay rất nhiều tuyết, cuối cùng thì Gạo cũng đã có thể chạy trên con đường này.

Nó chạy càng lúc càng nhanh, Hà Điền vẫy tay với Dịch Huyền, đầu tiên nhảy lên xe trượt, sau đó kéo Dịch Huyền lên.

Khi tuần lộc dốc hết sức chạy trên một con đường bằng phẳng, tốc độ nhanh nhất có thể lên tới gần 50 km/h.

Tất nhiên, đây là những gì trong sách nói.

Hà Điền không biết lúc này Gạo chạy nhanh như thế nào, nhưng hẳn là rất nhanh.

Gió lạnh buốt thấu xương xộc thẳng vào mặt, mặc cho toàn thân che chắn kỹ càng, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng vẫn cảm giác được cái lạnh phà thẳng vào mắt.

Bàn tay mang lồng tay* đang cầm dây cương, và những nếp gấp trên cánh tay phủ đầy bông tuyết do Gạo chạy làm văng lên.

*Đồ ủ tay.

Tuyết ở hai bên xe trượt nhanh chóng đóng băng lại, và rồi lại tan chảy khi xe trượt cọ xát với mặt đất, biến thành các gờ băng nhỏ chảy xuống, sau đó trên các gờ băng lại nhanh chóng tích tụ một lớp bông tuyết do Gạo làm bắn tung tóe.

Trở về nhanh hơn nhiều so với khi đi.

Sau khi dốc hết sức chạy trong khoảng ba mươi, bốn mươi phút, họ đã có thể nhìn thấy rõ khung cảnh quen thuộc xung quanh nhà.

Hà Điền kéo Gạo dừng lại gần lỗ băng rồi nhảy xuống xe trượt, mặc kệ tuyết trên người chưa được giũ bỏ, cô đi kiểm tra lỗ băng trước.

Cô dùng sức lắc mạnh cây gậy cắm trong lỗ băng, thì thầm:

"Đừng đóng băng! Đừng đóng băng."

Dịch Huyền đi tới: Để tôi làm cho.

Cô ấy nắm lấy cây gậy và từ từ xoay nó, lỗ băng phát ra tiếng kẽo kẹt.

Hà Điền cũng không nhàn rỗi, cô chạy đến một lỗ băng khác, cũng khuấy mạnh cây gậy.

May mắn thay, sau mười phút, băng trong hai lỗ băng đã nát ra.

Họ kéo lưới đánh cá lên, có bảy tám con cá trong đó.

Sau khi thả lưới đánh cá xuống, cả hai đều mệt và đói.

Nhưng bây giờ họ chỉ có thể ăn một ít lương khô để lót dạ.

Việc trước tiên nên làm là đưa Gạo về nhà, cho nó ăn chút gì đó, rồi xem xét tình trạng của căn nhà gỗ. Nếu cửa bị đóng băng, thì chỉ có thể nhóm lửa ở chỗ đất trống trước nhà, ấm hơn một chút, đợi cửa tan băng, vào nhà rồi mới tính đến những chuyện khác.

Nếu có một trận bão tuyết bất ngờ xảy ra vào thời điểm này thì sẽ tiêu tùng mất.

Về nhà vừa nhìn, cũng may, bức tường tuyết bên ngoài căn nhà gỗ chống gió tuyết rất hiệu quả, lửa trong nhà tuy đã bị dập tắt nhưng cánh cửa vẫn không bị đóng băng, sau khi kéo chốt sắt lắc vài cái thì đã mở ra được.

Trong nhà không quá lạnh, vại nước không bị đóng băng, những viên gạch bên ngoài ống khói khi chạm vào vẫn còn thấy hơi ấm, chỉ có cửa sổ là bị kết một lớp sương giá.

Hà Điền và Dịch Huyền nhanh chóng hành động.

Dịch Huyền nhóm lại lửa, Hà Điền quét sạch tuyết trên hầm rau, nếu nắp hầm rau bị đóng băng thì thật là tệ, vẫn may, nó không bị đóng băng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!