Chăn đệm, thức ăn và quần áo ấm đều đã được chuẩn bị xong.
Bây giờ chỉ còn đợi tuyết tạnh là bọn họ có thể lên đường đến nhà nghỉ săn bắn.
Trước đó, vẫn còn một số việc cần phải làm.
Vào ngày tuyết ngừng rơi, sau khi ăn sáng xong, Hà Điền lấy một ít mành cỏ đã dệt từ trước ra, những tấm mành cỏ này được dệt thô sơ từ cỏ dại, rất thưa thớt và lỏng lẻo.
Tuyết được xúc lúc trước bây giờ đã cứng hơn.
Dùng xẻng gỗ xắn tuyết thành những miếng lớn, mỗi miếng có chiều dài khoảng 50 cm, chiều rộng và chiều cao 20 cm. Sau đó dùng những tấm mành cỏ quấn lại rồi đổ một ít nước lên, mành cỏ và tuyết sẽ kết dính lại với nhau, biến thành những viên gạch tuyết có thể dễ dàng di chuyển.
Trước khi ra khỏi nhà, họ đem gạch tuyết chất ở cửa ra vào, bịt kín các khe hở trên ô cửa lại. Tuyết là vật liệu cách nhiệt tốt, nó có thể giữ lại được lượng nhiệt quý giá trong nhà.
Không thể tắt bếp khi đi ra ngoài.
Lúc này, phương pháp xếp gỗ đặt vào lò cần phải có kỹ xảo. Củi phải có kích thước khác nhau, loại lớn cháy chậm, loại nhỏ dễ cháy hơn, củi lớn củi nhỏ xếp xen kẽ với nhau, còn nhét thêm những thứ như cỏ tơi dễ bắt lửa vào, xếp chồng lên nhau từng lớp.
Bằng cách này, bếp lò sẽ cháy với tốc độ chậm và đều. Cho đến khi chủ nhà quay lại vào hai ngày sau, ngọn lửa trong bếp vẫn chưa bị tắt hoàn toàn, và căn nhà vẫn duy trì được độ ấm.
Bên cạnh đó, tất nhiên, tất cả các vại nước trong nhà cũng phải được đổ đầy.
Việc cuối cùng trước khi khởi hành là đục băng cho lỗ băng trên sông.
Tất cả đều đã hoàn tất, mặt trời cũng đã lên cao.
Hà Điền và Dịch Huyền đặt chăn đệm và thức ăn vào giỏ trên lưng Gạo, vội vàng dắt nó hướng về phía nhà nghỉ săn bắn.
Họ buộc một tấm ván gỗ có hai đầu nhếch lên vào giày rơm, đi ở phía trước Gạo.
Tuyết đã rơi được vài ngày, nếu không lót tấm ván gỗ mà bước xuống tuyết thì có khả năng sẽ lún đến tận đầu gối, đối với Gạo mà nói, nếu móng của nó bị lún ở trong tuyết thì sẽ rất phiền phức.
Cuộc đi săn đầu tiên vào mùa đông luôn rất gian nan.
Sau khi tuyết rơi, diện mạo ban đầu của khu rừng đã hoàn toàn thay đổi, nó không còn là địa hình mà Hà Điền thông thuộc nữa, sẽ rất dễ bị lạc đường.
Hà Điền đi ở phía trước của đội.
Cô phải tạo ra một con đường. Trên vành nón và khăn che mặt của cô đã đọng lại một lớp sương giá, nhưng toàn thân cô lại ướt đẫm mồ hôi.
Ở nơi đầy tuyết như thế này, tốt nhất là không nên dừng lại nghỉ ngơi.
Họ sẽ phải đi bộ gần ba giờ mới có thể đến được đó.
Sau khi đi được khoảng một giờ, Dịch Huyền cảm thấy Hà Điền xem ra đã thực sự cố hết sức rồi, bèn hỏi cô:
"Chúng ta luân phiên thay đổi cho nhau đi? Tôi đã quen với việc đi bộ với ván trượt tuyết rồi. Cô chỉ cần nói cho tôi biết hướng đi là được."
Hà Điền thở hổn hển vài cái: Được rồi.
Lúc trước cô và bà mình cũng thường thay phiên cho nhau.
Dịch Huyền đi phía trước, chật vật mở ra một con đường trên tuyết, Hà Điền và Gạo theo sau.
Sau khi tạo ra con đường trên tuyết này, về sau mỗi lần đi săn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Bất tri bất giác, Dịch Huyền đã đi trước đội dẫn đường gần một giờ.
Hà Điền bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng, liên tục hỏi, cô có mệt không? Mắt có đau không? Có muốn đeo khăn bịt mắt không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!