Thời tiết ở trong rừng vào mùa đông rất hay thay đổi thất thường.
Ban ngày vẫn ổn, nhưng về đêm thì tuyết sẽ càng lớn.
Trận tuyết này rơi suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng ngừng.
Khi có tuyết lớn, kể cả vào ban ngày, tầm nhìn chỉ còn hai hoặc ba mét, trời đất lại xám xịt, gió cuốn tuyết bay vào mắt, muốn mở to mắt ra cũng khó khăn.
Thời tiết kiểu này chỉ có thể ở nhà.
Tuy nhiên, Hà Điền cũng không hề nôn nóng, ngược lại cô còn có chút vui mừng.
Là bởi vì, không chỉ có mỗi mình cô bị mắc kẹt trong nhà bởi đợt tuyết này, mà còn có nhiều động vật khác nữa.
Sau khi tuyết ngừng là cô đã có thể vào rừng đặt bẫy để tìm con mồi.
Ngoài ra, mặt sông sẽ hoàn toàn bị đóng băng, khu rừng ở phía đối diện sẽ trở thành bãi săn của cô.
Nghĩ đến những con chồn sắp bắt được, nằm mơ cô cũng muốn cười tỉnh.
Trước đó, cô phải chuẩn bị lần cuối cùng cho cuộc đi săn này.
Đối với chiếc áo choàng chồn tía của Dịch Huyền, rõ ràng là cô ấy không định mặc nó nữa. Loại quần áo này cũng không thích hợp để mặc trong rừng.
Hà Điền sửa lại một số quần áo cũ của bà cô cho cô ấy mặc.
Độ rộng của quần áo thì không có vấn đề gì, nhưng cổ tay áo và gấu áo lại ngắn cả một đoạn.
Hà Điền cũng có một vài mẩu lông thỏ, cô cắt và ghép chúng vào bổ sung cho chiếc áo khoác lông hươu của bà mình. Dây buộc chân và lồng tay,… thì vẫn còn có thể tiếp tục sử dụng được.
Dịch Huyền không biết gì về đồ da cả, cô ấy nghĩ rằng con mồi mà cô bắt được sau khi lột da và làm sạch là đã có thể làm quần áo ngay.
Không phải như vậy.
Da chỉ có thể được làm mềm bằng cách tiêu chế (Nitrat hóa/thuộc da.), trước khi tiêu chế còn phải được ngâm, cạo bỏ mỡ và mô còn lại trên da. Mùa đông không thể nào làm da được.
Da chồn được các thương lái mua về đều chưa qua xử lý, các thợ săn chỉ cần làm khô chúng.
Dịch Huyền thở dài:
"Cho nên, cho dù có bắt được chồn hay thỏ, cũng phải đợi đến mùa xuân mới có thể may quần áo?"
"Vậy là đã sớm rồi đó. Thường thì phải đợi đến mùa hè, lúc đó ấm hơn, có thể trực tiếp giặt đồ da bên bờ sông. Đồ da sau khi giặt xong sẽ được phơi khô, kéo căng rồi vắt ở trên nhánh cây, như vậy thì da mới có được độ co giãn…"
Hà Điền vừa nói vừa nhét lông vào chăn:
"Nếu đến lúc đó cô vẫn còn ở đây, chúng ta sẽ đi bẫy cáo, chồn chó, hoặc bất cứ con gì đó, tôi sẽ làm cho cô một cái…" Cô nhìn Dịch Huyền:
"Áo da nhỏ, thứ mà cô có thể mặc trong nhà, hoặc là áo khoác da."
Lúc trước, khi đến nhà nghỉ săn bắn, cô chỉ đặt bộ chăn nệm của một người, lần này cô sẽ mang thêm một bộ nữa cho Dịch Huyền. Bộ chăn nệm của bà cô trước kia đều đã bị gấu xé nát, không thể dùng được nữa.
Vừa lúc tranh thủ có gió tuyết, không thể đi ra ngoài, bọn họ cùng nhau nhét thêm lông vào chăn.
Chăn của nhà Hà Điền không giống như chăn của nhà người khác là làm bằng bông rồi cho vào túi vải hoặc mua trực tiếp từ một người lái buôn nào đó.
Chăn nhà cô làm bằng lông vũ.
Đầu tiên dùng hai mảnh vải may thành một chiếc túi vải có kích thước bằng một cái chăn, túi vải này tạm thời sẽ chừa lại một khe hở, sau đó khâu vài đường dọc trên miệng túi vải để chia nó thành nhiều túi dài rồi nhồi lông vũ, bông và hỗn hợp cỏ đã được đánh tơi vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!