Ngữ Kỳ mặc chiếc váy Lưu Hạ Bạch mua, ngắm bản thân trước gương rồi cười nhạt. Cũng chẳng phải cô gái xinh đẹp gì, nữ chủ còn xinh hơn gấp mấy lần. Gia thế lại còn đàng hoàng, căn bản nguyên chủ vì một khúc dưa chuột mà bị đẩy tới đường cùng.
[ Ký chủ không nên dùng suy nghĩ sắc bén với nguyên chủ a!]
Ngữ Kỳ thu lại ánh mắt im lặng thoa chút son, nếu phải đi trả thù thì cô liền quậy cho đã, trước tiên phải để bản thân không quá nhếch nhác.
Hệ thống cũng yên lặng nhìn cô, hệ thống nhìn thấy ký chủ hoàn toàn không ngu ngốc như vẻ bề ngoài, vô cùng khó hiểu.
Cô vẫn tập trung trang điểm, một hồi liền đeo trang sức lên người. Nhìn một hồi gật đầu hài lòng đôi chút:
- Cũng có chút khí chất.
Hệ thống nhìn cô im lặng, nguyên chủ không hề có chút khí chất nào mà là thuộc tính của ký chủ. Tuy kiếp trước ký chủ làm hết việc này đến việc khác ngu ngốc, nhưng khí chất vẫn rất giữ nguyên kể cả khi không phải là thân xác của mình.
Cô nhìn đồng hồ cũng đã tới giờ hẹn, đi xuống tầng kiếm một đôi giày phù hợp, bỗng vỗ trán một cái thở dài. Lưu Hạ Bạch dẫn cô đi mua đủ thứ nhưng lại không đi mua cho cô đôi giày nào, đúng là...!
Ngữ Kỳ nhìn một đôi giày bata tạm được của mình đi vào, nhìn một chút. Có hơi quê mùa nhưng tạm ổn. Cô bước ra khỏi nhà nhìn xung quanh không có bóng dáng của nữ chủ, liền biết nữ chủ được đón đi rồi.
Cô ra ngoài đứng đợi thì đã có một chiếc xe thể thao đỗ trước cửa. Lưu Hạ Bạch mặc một bộ vest trắng sang trọng trẻ trung, Ngữ Kỳ nhún vai.
Không hổ là nam phụ trong truyền thuyết, rất đẹp trai nha! Lưu Hạ Bạch nhìn cô có chút ngỡ ngàng, cô hôm nay thực sự so với ngày thường rất xinh đẹp. Làn da trắng nõn nà tóc hơi xoăn một chút được uấn gọn lên, tóc mai xoăn xõa xuống khuôn mặt vô cùng tự nhiên. Đôi môi hồng tự nhiên thường ngày được tô lên một lớp son đỏ mọng, trông cô toát ra khí chất cao quý kì lạ, như một tiểu thư gia giáo.
[ Ting! Độ hảo cảm của nam phụ Lưu Hạ Bạch tăng lên 10%]
Cô đến trước mặt giơ giơ tay nhìn anh khó hiểu, Lưu Hạ Bạch bừng tỉnh lấy lại nụ cười, châm chọc cô:
- Ây da, người đẹp vì lụa quả không sai
- Vô vị!
- Ngữ Kỳ chán ghét mở cửa xe ra bước vào ngồi.
Lưu Hạ Bạch cười tươi lái xe hướng tới khu khách sạn tổ chức tiệc. Một lúc đi đường đã tới nơi, cô bước ra khỏi xe thì anh đã kéo cô ngồi lại trong xe, cô nhíu mày định hỏi thì thấy chân lành lạnh. Nhìn xuống anh đang tháo đôi giày của cô ra, thay vào đó là một đôi cao gót trắng buốt làm nổi bật lên đôi chân của cô.
Ngữ Kỳ ngẩn ngơ nhìn anh, bỗng nhớ lại trước kia... Người con trai ấy cũng hành động như này. Hệ thống đang ẩn thân bỗng thấy sóng não của cô rối loạn liền hiện thân, Ngữ Kỳ thấy hệ thống hiện ra nên bình tĩnh lại. Không để bản thân bị hệ thống đọc được suy nghĩ.
Lưu Hạ Bạch giơ tay ra cúi người nhẹ một cái:
- Tiểu thư, sẵn lòng đi cùng tôi chứ?
Cô lườm nhẹ một cái, hiếm khi cười đưa tay lên để vào tay anh:
- Sến súa!
Lưu Hạ Bạch thấy cô cười nhìn ngẩn ngơ chút rồi quay ra nhìn cô như cười như không:
- Có ai từng nói cô cười rất đẹp chưa?
Ngữ Kỳ nghiêng đầu nhìn anh, mắt cong lên ánh mắt đầy ý cười:
- Anh sắp là người đầu tiên rồi đó.
[Ting! Độ hảo cảm của nam phụ Lưu Hạ Bạch tăng lên 5%. Hiện tại là 85%, cô gái cố lên!]
Cô nhíu mày khi nghe độ hảo cảm, quay ra nhìn Lưu Hạ Bạch, nhìn anh ta chỉ giống đang giúp cô thôi mà? Đâu có giống một người đang yêu cô? Hệ thống cập nhập lỗi chăng?
Lúc này Lưu Hạ Bạch cố gắng bình tĩnh con tim đang nhảy loạn xạ, anh cũng không phải lần đầu tiên nắm tay con gái, mà cũng không phải chưa từng yêu ai. Nhưng cảm xúc với cô thực sự khác biệt
Ngữ Kỳ hít thở một chút, khí chất lại tăng lên bước vào cùng với Hạ Bạch. Cô và anh cùng bước vào thì nhiều ánh mắt dồn đến, cô cùng anh mặc cùng một màu trắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!