Chương 47: Lạc Vào Thế Giới Không Có Trong Nhiệm Vụ 8

Mấy ngày sắp cưới, cô liền bị cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa.

Không phải cô thích khổ hay không thích cảm giác được hầu hạ nhưng cô sắp...! Ngữ Kỳ nổi khùng lên gọi hệ thống

[ Hệ thống, ta chịu hết nổi rồi, người cho người khác làm nhiệm vụ được không?] Cô thực sự tuổi đời đúng chỉ mới 20, cô còn muốn đi chơi còn muốn đi ngắm mỹ nam.

Bây giờ mang thai bảo bảo cũng được thôi nhưng tại sao phải cưới tên điên cơ chứ?

[ Ký chủ chịu khó đi, đây chỉ là nhiệm vụ cấp B thôi mà người đã đòi người khác làm.

Cấp S thì phải làm sao chứ? Người mà làm hỏng thì đến hệ thống tôi cũng bị phạt rất nặng đấy hừ!] Ký chủ ngu ngốc là cái đồ nhát cáy.

[ Thế hai nhiệm vụ trước là nhiệm vụ cấp mấy?] Ngữ Kỳ thắc mắc

[ Nhiệm vụ đầu vốn chỉ cấp D nhưng nam chính trọng sinh nên là cấp C, còn nhiệm vụ trước là cấp B] Hệ thống phân tích

Cô ồ nên một tiếng rồi tiếp tục thắc mắc [ Vậy hình phạt thì...?]

[ Hừ nhiệm vụ càng cao thì hình phạt càng nặng, chỉ có người tích lũy tinh thần thì may ra qua khỏi, với chỉ số đáng thương của ký chủ thì một giây cũng không chịu được.

Ngoan ngoãn làm nhiệm vụ cho bổn tọa đi.] Hệ thống hừ lạnh

Cô ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi cảm thấy cái gì đó sai sai.

Cô là chủ nhân nó hay nó là chủ nhân cô vậy? Tính cãi lộn với hệ thống thì di động reo lên nhìn màn hình là Hoắc Hạ

< Em đang ở đâu vậy cô dâu sắp cưới? > Hoắc Hạ trêu chọc cô

< Thôi đi, thật nhàm chán.

> Ngữ Kỳ cũng mỉm cười nhẹ, nam phụ này trước khi thích Kim Lân đối xử với nguyên chủ vô cùng tốt kể cả khi nguyên chủ hắt hủi và thích Kim Lân cũng không hề bỏ rơi nguyên chủ.

< Kỳ Kỳ, nếu...!> Giọng Hoắc Hạ bỗng đổi từ trêu chọc thành thập phần nghiêm túc

< Hưm? > Cô cũng vô thức thẳng lưng chăm chú vào di động

< Sau khi em ly hôn thì kết hôn với anh nhé? >

< ....!> Ngữ Kỳ nhìn di động xem có bị lộn số không rồi ngoáy ngoáy tai nuốt nước miếng rồi mở miệng nhưng không có từ nào phát ra lời

Đùa cô sao? Chẳng lẽ nam phụ này cũng muốn biến cô thành bia đỡ đạn giúp đỡ hắn che giấu giới tính à? Ngữ Kỳ cạn lời mở miệng rồi lại đóng lại không biết nói gì

< Phì ha ha, em vẫn dễ bị lừa như vậy thật không thay đổi.

> Giọng nói của Hoắc Hạ lại trở về như cũ trêu chọc cô

< Hừ > Ngữ Kỳ thở phào trong lòng, thật dọa chết cô rồi

< Anh phải làm đây, em nghỉ ngơi đi> Hoắc Hạ cúp máy

- Hạ tiên sinh, tới giờ rồi.

- Nhân viên trang điểm nhắc nhở

Hoắc Hạ gật đầu trầm ngâm nhìn di động...! Tại sao em có thể nghĩ một lời tỏ tình là một câu nói đùa chứ...! Thật đúng là một cô gái vô tâm.

Buổi tối hôm đó cô thoát khỏi đống đồ lùng bùng vác cái thân về nhà vứt chiếc giày cao gót sang một bên ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa xõa tóc ra nằm trên ghế một chân gác lên sofa một tay thả xuống đất, trông vô cùng bê tha.

- Cô có giống con gái không vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!