Lý Uyên choáng váng, cô không thể suy nghĩ gì nữa, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, lý trí bị cơn khoái cảm như vũ bão che lấp.
Người đàn ông chôn đầu vào giữa hai chân cô, đầu lưỡi vươn dài gặm nhấm lấy đoá hoa ướt át, hệt như một chú chó lấy lòng chủ nhân.
Nhưng chú chó này quả thật không nghe lời, cô gái nằm trên giường, từng ngón chân co quắp, tay cô nắm lấy vai người đàn ông, bấu lấy, run rẩy từng cơn rồi ngâm nga:
"
" A~ đừng, chỗ… đó…"
".
Bàn tay hắn bóp lấy một bên tròn trịa, tay còn lại mon men mò xuống ti. ểu hạ. ch nhạy cảm rồi vân vê.
Nơi nhỏ nhạy cảm bị kích thích đến mức cả cơ thể như muốn điên dại, Lý Uyên chỉ có thể nằm đó, phát ra âm thanh nỉ non gợi tình và cảm nhận từng đợt, từng đợt khoái lạc.
Đến khi cơ thể cảm nhận được sự sung sướng khác lạ, cô cong người, tay nắm thật chặt drap giường rồi hé đôi môi mềm:
"
" A~ đừng, em ra … a!"
".
Người đàn ông khẽ cong khoé môi, sau đó tiếp tục dùng miệng mà khuấy động, hắn chăm chỉ hệt một chú ong cần mẫn phải thu hoạch mật hoa để dự trữ.
Lý Uyên cong người, khoái cảm ập đến, thứ mà cơ thể đã lâu chưa được cảm nhận.
Cô nằm xụi lơ trên giường, lúc này người đàn ông mới ngẩng đầu lên.
Một vài sợi tóc chưa khô chẳng biết ướt vì vừa tắm xong hay là vì mồ hôi đang dính lên môi cô, hắn vén chúng sang một bên.
Cô nằm thở dốc, khuôn ngực phập phồng lên xuống.
Bàn tay hắn sượt nhẹ từ xương quai xanh đến đồi núi, đặt trên quả anh đào đỏ hồng xinh xắn rồi vẽ thành vòng tròn.
Hắn tách chân cô ra lần nữa, nắm lấy phần sưng to rồi đặt trước cửa động.
Không quá vội vàng cho vào, đơn thuần chỉ đặt ở đó, thỉnh thoảng gõ gõ vài cái để kích thích u cốc yếu ớt kia.
Sao trên đời lại có một tên biến thái không biết xấu hổ thế này?
Mật đạo không ngừng chảy ra thứ chất lỏng ngọt ngào, người đàn ông đặt đỉnh đầu hơi rỉ nước ở lối vào hang động, cơ thể cô vẫn còn nhạy cảm vì vừa lên đỉnh, giật nảy vài cái rồi yếu ớt thều thào:
"
" Khoan đã …"
".
Triệu Thần Hy vuốt ngược tóc về phía sau, bộ dạng hắn lúc này chẳng khác nào yêu nghiệt với tu vi ngàn năm đang cố gắng dụ dỗ người phàm sau đó từng chút từng chút nuốt người đó vào bụng.
Lý Uyên lúc này chẳng khác gì miếng mồi ngon đã được dâng lên, hắn nhếch môi cười rồi bằng chất giọng khàn đặc cúi xuống thì thầm bên tai cô:
"
" Uyên, ngày mai là sinh nhật của con gái chúng ta~ là cha mẹ… có phải nên tặng con bé một món quà lớn hay không?"
".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!