Chương 9: Không Biết Không Có Tội

"Hầm ngục Gazaki đã bị chinh phục rồi ạ."

Ta là bá tước Buton Gazaki, trong lúc đang phiền não về hiệu thuốc và thương hội bị sụp đổ, gã quản gia mà ta chẳng thể nhớ nổi tên đã chạy vào hô hét.

(Ồn ào... Khoan đã! Gã vừa nói gì cơ?!)

"Hầm ngục đã bị chinh phục ư?!"

Chuyện ngu ngốc như vậy bảo ta làm sao tin được!

"Ngài Buton, nếu không tin, ngài hãy ra ngoài vườn xem đi ạ."

Gã quản gia vội vã chạy ra ngoài. Nhìn thấy gã như vậy, ta nghĩ chuyện này không hề bình thường. Nối bước gã quản gia, ta chạy ra bên ngoài.

"Không thể nào... hầm ngục... hầm ngục thật sự đã biến mất..."

Cái cơ thể nặng nề không chịu nghe lời của đã đổ sụp xuống.

(Không thể nào... không thể nào... tại sao nó có thể biến mất được chứ... chẳng phải nó đã ở đây từ đời tổ tiên rồi sao!)

Ta không thể nhúc nhích cụ cựa gì được nữa, đầu óc bắt đầu mơ màng, gã quản gia đỡ ta về thư phòng.

"Phải tính sao đây thưa ngài Buton. Cứ tiếp tục như thế này... chúng ta sẽ không nộp đủ chỉ tiêu... không những thế, hầm ngục còn bị chinh phục..."

Tên quản gia vô tích sự này! Bình thường mạnh miệng hô to rằng hãy để công việc kiểm ngân cho gã... Gừ, không lẽ tên này đã biên thủ... tóm lại, ta cần biết tình hình. Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra.

"Ngươi hãy thử nói xem, chuyện gì đã xảy ra hả?!"

"Theo như thông tin mà tôi thu thập được từ tình báo... có vẻ như đã có một nhóm mạo hiểm giả bốn người chinh phục được hầm ngục ạ."

"Bốn người á?"

Chuyện quá hoang đường. Chính vì không thể chinh phục được nên nó vẫn tồn tại đến bây giờ đó sao? Tự dưng bây giờ lại đào đâu ra kẻ chinh phục thành công. Hơn nữa lại còn chỉ có bốn người.

"Tuy nhiên chưa phải là tất cả đâu ạ. Nghe nói, chính thứ thuốc hồi phục quái dị của cửa tiệm đó là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến vụ việc lần này."

Không lẽ là cửa tiệm mới mọc lên gần đây... Một bá tước như ta bình thường không đến khu đó. Ta cũng chỉ nghe là có một tiệm thuốc bán rất chạy thôi. Làm sao có chuyện vì một hiệu thuốc của thường dân mà dẫn đến cục diện này...

(Quả là một chuyện khó tin.)

"Không lẽ... hiệu thuốc và thương hội của chúng ta bị sụp đổ cũng là..."

"Đúng thế ạ. Thật ra, tôi đã thử mua một vài lọ thuốc hồi phục về ạ. Ngài Buton có muốn xem thử công hiệu của nó không."

Cách gã quản gia nói như thể gã đã thử rồi vậy.

"Ục... để xem thử nào."

Gã quản gia gọi hầu gái túc trực trong phòng đến và... xuyên một dao vào bụng hầu gái. Tên này! Gã đang giở trò gì đây... đó là hầu gái ưa thích của ta đấy.

Rõ ràng đó là vết thương không hề nhẹ có nguy cơ dẫn đến mất mạng. Tuy nhiên, ngay khi gã quản gia rưới thứ nước gì đó lên... vết dao đâm tựa như chưa từng xuất hiện ở đó.

"Như ngài thấy đó, đây chính là công hiệu của thứ thuốc này. Dẫu có nói rằng, chính thứ thuốc này đã khiến cho hầm ngục biến mất cũng không quá lời đâu ạ."

"Thật không thể tin được... trên đời này lại tồn tại một loại thuốc như vậy sao..."

Sau đó, ta đã ra lệnh cho gã quản gia đi điều tra kỹ càng hơn về tiệm thuốc này. Dựa trên báo cáo, tiệm thuốc được kinh doanh bởi một phù thủy. Không biết làm thế nào, nhưng phù thủy này có khả năng chế thuốc vô cùng nhanh. Hơn nữa, thuốc còn bán với một cái giá cắt cổ.

Hầm ngục bị chinh phục và biến mất dẫn đến việc thuốc hồi phục không bán được nữa, lần này phù thủy đó tung ra những loại thuốc tiện dụng phục vụ đời sống. Thứ này cũng vô cùng được ua chuộng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!